Chương 15.

“A.” Úc Tuyết Nhi không nghĩ tới phía sau sẽ có người, bị dọa đến ngắn ngủi hét lên một tiếng, chân tay luống cuống xoay người nhìn lại.

Ánh mắt Cảnh Hình nhàn nhạt, không rõ là cảm xúc gì, chỗ sâu ám sắc trong đôi mắt giống như là muốn nuốt chửng cô.

Úc Tuyết Nhi bị bắt gặp, kinh hoảng thất thố lui về sau một bước, đυ.ng vào trên cửa.

Cửa vốn là khép hờ ‘kẽo kẹt’ một tiếng, từ từ mở ra.

Hạ Tùng ngay từ đầu khi nghe thấy tiếng " a " ngắn ngủi kia, còn tưởng rằng là ảo giác, là tiếng trong TV.

Sau khi cánh cửa bị chầm chậm mở ra, cậu hoảng loạn kéo gối ôm qua che đậy hạ thân của mình, mở to hai mắt không dám tin tưởng nhìn hai người đứng ở cửa.

Cảnh Hình đi về phía trước một bước, ép Úc Tuyết Nhi lui về phía sau một bước, trực tiếp một chân tiến vào phòng.

“Chết tiệt.” Hạ Tùng bị dọa thiếu chút nữa héo, trong TV còn mở cảnh ân ân a a không thích hợp với thiếu nhi, cậu luống cuống tay chân tìm điều khiển từ xa tắt TV đi, quay đầu lại có chút nóng nảy gãi tóc, “Bọn anh cái quỷ gì, vẫn luôn ở cửa nhìn?”

Tầm mắt Cảnh Hình dừng lại ở chỗ bị cậu dùng gối ôm che khuất trong phút chốc, nhếch môi trào phúng, “Có cái gì đẹp, anh lại không phải không có.”

Hạ Tùng sắp hỏng mất, “Vậy anh cùng Tuyết Nhi ở cửa làm gì vậy hả?”

Úc Tuyết Nhi..... Toàn bộ đều thấy!?

Thấy cậu đang sóc lọ?

Lỗ tai Hạ Tùng đều đỏ, một khi có cái suy đoán này, hạ thân lập tức cương cứng có chút phát đau.

Úc Tuyết Nhi chính mình cũng sắp hỏng mất, cuống quít giải thích, “Tớ không phải đang nhìn lén, tớ không phải cố ý, tớ chỉ là đi qua nơi này nghe được âm thanh tò mò nhìn thoáng qua....”

Càng giải thích càng kỳ quái, cuối cùng Úc Tuyết Nhi dứt khoát không hé răng.

Cảnh Hình đi về phía trước một bước, bức Úc Tuyết Nhi hoàn toàn vào trong cửa.

Hắn đóng cửa lại, thuận tay khóa trái cửa phòng.

Tiếng khóa cài ‘cùm cụp’ khiến cả người Úc Tuyết Nhi đều giật mình, “Cậu làm gì?”

Úc Tuyết Nhi kinh hoảng thất thố đưa tay lay tay nắm cửa, “Cậu khóa cửa làm gì?”

Cảnh Hình trực tiếp kéo Úc Tuyết Nhi đến chỗ ghế sô pha Hạ Tùng đang ngồi, sợ tới mức Hạ Tùng ôm gối càng chặt, quần cậu còn chưa có mặc đâu!

“Cảnh Hình!” Úc Tuyết Nhi luống cuống.

Cảnh Hình ấn cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô từ trên cao xuống, hỏi: “Cậu vừa rồi nhìn thấy gì?”

Úc Tuyết Nhi lắp bắp nói không nên lời.

Cảnh Hình cảm thấy mình có thể là dọa đến cô, thoáng mềm giọng một chút, cúi đầu nói: “Tuyết Nhi cũng trưởng thành, đối với mấy thứ này có lòng hiếu kỳ là rất bình thường.”

Úc Tuyết Nhi ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn, “Vậy cậu hung dữ như vậy làm gì....”

Đột nhiên túm cô vào, còn tưởng rằng muốn tẩn cô chứ.

“Cậu không muốn nhìn gần một chút sao?” Trên mặt Cảnh Hình bình tĩnh, thực tế tốc độ trái tim đã nhảy lên nhanh hơn, khi hắn thấy Úc Tuyết Nhi nhìn dươиɠ ѵậŧ Hạ Tùng xuất thần, cũng đã không khống chế được lòng muốn áp đảo cô.

“Gần... Nhìn gần?” Úc Tuyết Nhi càng nói lắp.

Ngay cả Hạ Tùng cũng nói lắp theo, “Đệch Cảnh Hình... Ca, anh bị kí©h thí©ɧ?”

Nhưng còn không phải là bị kí©h thí©ɧ.

Cảnh Hình nhíu mày với Hạ Tùng, hỏi: “Đối với thứ đồ kia của mình không có tin tưởng?”

Cái đó đương nhiên là không có khả năng không tin tưởng.

Hiện tại phía dưới Hạ Tùng đang cứng đây, đặc biệt là vừa nghĩ đến Úc Tuyết Nhi hiện tại đang ở bên cạnh mình, càng là cương cứng sắp nổ tung.

“Tuyết Nhi, có muốn nhìn không? Đây chính là kiến thức trong sách vở không có, học tập một chút cũng không có vấn đề gì cả.” Cảnh Hình dùng giọng điệu dỗ dành nói.

Úc Tuyết Nhi giống như là bị mê hoặc, gật gật đầu.

Là muốn nhìn, bằng không cũng sẽ không ở cửa ngây ngẩn cả người lâu như vậy.

Cảnh Hình cong môi, đưa tay rút gối Hạ Tùng ôm chặt ra.

Hạ Tùng che giấu không kịp, côn ŧᏂịŧ màu sắc đẹp nhưng bởi vì nghẹn lâu lắm mà hơi có vẻ dữ tợn thô tráng, thoáng chốc đập vào trong mắt Úc Tuyết Nhi.