Chương 4.

Hạ Tùng từ tủ lạnh dưới lầu lấy mấy viên đá làm túi chườm đá, đặt lên trên cổ chân Úc Tuyết Nhi.

Chân mới vừa trẹo không thể lập tức bôi thuốc xoa bóp, bởi vì thao tác không đúng cách rất có thể làm tăng thêm thương thế, mà chườm đá có thể khiến cho mao mạch máu co rút lại, giảm bớt khu vực sung huyết.

Úc Tuyết Nhi qυầи ɭóŧ còn chưa có mặc, buổi sáng khi tỉnh lại cái loại cảm giác dính dính nhơn nhớt làm về sau càng khó chịu.

Cô có chút co quắp ở dưới chăn giật giật chân, kết quả mới vừa động hai cái đã bị Hạ Tùng đè bắp chân lại, hắn một tay cầm túi chườm đá một tay ấn chân, mặt mày nâng lên khó được có chút nghiêm túc, “Đừng lộn xộn.”

Úc Tuyết Nhi thình lình bị một trận hung dữ như vậy, lập tức cảm thấy ủy khuất, hốc mắt xoát một cái liền đỏ.

Cảnh Hình thuận tay xoa xoa tóc cô, tầm mắt xẹt qua tay Hạ Tùng đặt ở bắp chân cô, giọng điệu bình đạm nói: “Chân bị trật quả thực không thể lộn xộn, nghe lời, muốn làm cái gì nói với tớ, tớ giúp cậu.”

Úc Tuyết Nhi quay đầu hừ một tiếng, bởi vì do lúc trước đã khóc trong thanh âm còn mang theo chút run, “Nếu không phải các cậu đột nhiên đi lên dọa tớ, tớ có thể trật chân sao! Đều tại các cậu.”

Hạ Tùng liên tục gật đầu, “Trách bọn tớ, về sau chúng tớ ở dưới lầu chờ cậu, sẽ không tùy tiện lên đây.”

Bọn họ cùng Úc Tuyết Nhi là từ nhà trẻ quen biết, ở gần cộng thêm nguyên nhân ba người bằng tuổi nhau, rất nhanh đã trở thành bạn bè.

Trước kia hai anh em bọn họ thường xuyên tới cửa tìm Úc Tuyết Nhi cùng đi học, thậm chí khi cô đang ngủ nướng còn muốn kéo cô dậy, vẫn là tuổi lớn hơn một chút mới biết được nam nữ khác biệt, cũng là lúc ấy phát hiện tâm tư của mình đối với Úc Tuyết Nhi không đơn thuần.

Lần này lên lầu vốn cũng không muốn vào phòng, chỉ là không ngờ cách cánh cửa cũng có thể dọa đến cô, cái sai này chỉ có thể bóp mũi nhận.

Úc Tuyết Nhi nghe xong lời nói của bọn họ cũng không có cao hứng, cô cảm thấy hôm nay rất mất mặt, thiếu chút nữa đã bị thấy hết, thật sự không biết lấy cái thái độ gì đối mặt với bọn họ.

“Lạnh không sai biệt lắm, các cậu đi ra ngoài đi.” Úc Tuyết Nhi hồng hốc mắt ra vẻ hung dữ nói.

Phía dưới của cô thật sự là khó chịu vô cùng, hiện tại bức thiết muốn đi tắm một chút sau đó thay qυầи ɭóŧ sạch sẽ.

“Cậu muốn lấy cái gì sao? Để tớ giúp cậu đi.” Cảnh Hình nhíu mày lại, có chút lo lắng, “Chân cậu không thể lộn xộn.”

“Chỉ là bị trật mà thôi, hai cậu không cần kinh ngạc như vậy.” Úc Tuyết Nhi nói.

Cảnh Hình và Hạ Tùng lập tức lộ ra biểu tình không đồng ý.

Úc Tuyết Nhi bất đắc dĩ, “Tớ muốn đi tắm rửa! Tớ muốn mặc quần! Các cậu ở đây tớ làm như thế nào? Chẳng lẽ các cậu muốn giúp tớ tắm rửa giúp tớ mặc quần sao!”

Úc Tuyết Nhi nói xong lời cuối cùng quả thực tức muốn hộc máu, “Mau đi ra ngoài! Tớ thu thập xong liền xuống lầu.”

Cảnh Hình: “……”

Hạ Tùng: “A……”

“Vậy cậu có cần mà nói thì gọi bọn tớ.” Hạ Tùng buông túi chườm đá trên tay xuống, sau khi liếc nhìn cổ chân cô xác định không có sưng lên nữa, mới từ mép giường đứng lên.

Rốt cuộc đuổi cặp song sinh này ra, thần kinh căng chặt của Úc Tuyết Nhi lúc này mới thả lỏng lại.

“Ngô…… Thiếu chút nữa dính vào khăn trải giường.” Úc Tuyết Nhi xốc chăn lên, thật cẩn thận nhìn khăn trải giường, sau đó cà nhắc từng chút từng chút cọ vào phòng tắm.

Ngoài cửa hai đại nam sinh liếc nhau một cái, Cảnh Hình dẫn đầu lãnh đạm mở miệng, “Bắp chân dễ sờ không?”

Lông mày Hạ Tùng nhướng lên, “Làm giống như anh không sờ tóc cậu ấy, hơn nữa em đó là phòng ngừa cậu ấy lộn xộn.”

Cảnh Hình cười nhạt một tiếng, “Đừng cho là anh không biết tâm tư của em đối với cậu ấy.”

Hạ Tùng gật đầu, “A đúng đúng, anh có tâm tư gì với cậu ấy, em liền có tâm tư đó với cậu ấy, có vấn đề sao?”

Hạ Tùng dựa vào tường, hai chân tùy ý bắt chéo nhau, cằm khẽ nâng, “Ca, anh và em không có gì khác nhau.”

Cảnh Hình ánh mắt lãnh đạm từ đuôi mắt lưu chuyển về phía cậu ta, hắn trầm thấp cười một tiếng, nói: “Vậy mỗi người đều dựa vào bản lĩnh.”