Chương 5.

Úc Tuyết Nhi ngồi bên cạnh bồn tắm, thật cẩn thận dùng vòi hoa sen rửa sạch hạ thân lầy lội.

Chất lỏng trong tiểu huyệt ngưng đọng bên ngoài tiểu huyệt, quả thực rối tinh rối mù.

“A....” Con ngươi trong suốt của Úc Tuyết Nhi lưu chuyển sinh ra mê mang trong nháy mắt, đuôi mắt đè nén du͙© vọиɠ đỏ bừng.

Dòng nước vòi hoa sen đánh thẳng vào có chút lớn, âm đế vốn mẫn cảm của Úc Tuyết Nhi dưới sự trùng kích của vòi hoa sen run rẩy, đem mẫn cảm truyền đến khắp người cô.

Từ ngày hôm qua vào nhầm trang web màu vàng, thân thể Úc Tuyết Nhi giống như là bật công tắc gì đó, chỉ là rửa sạch hạ thể đã làm cho ngón chân cô nhịn không được cuộn tròn.

Đôi môi hồng nhuận khẽ giương lên, lộ ra một đoạn răng nhỏ, tiếp tục nghiên cứu sâu vào trong thậm chí có thể thấy đầu lưỡi trơn mềm mà cô giấu bên trong.

Tiếng rêи ɾỉ bị đè nén, trong phòng tắm chỉ để lại tiếng hô hấp hơi dồn dập.

Úc Tuyết Nhi vẫn không có cách nào thích ứng với loại cảm giác này, vội vàng rửa sạch sẽ hạ thể, lau khô giọt nước sau đó lập tức mặc qυầи ɭóŧ sạch vào.

Chân cô không thể lộn xộn, lúc mặc qυầи ɭóŧ đều tốn không ít sức lực.

Úc Tuyết Nhi vịn tường, thật cẩn thận di chuyển một chân ra khỏi phòng tắm.

Trên sàn phòng tắm có nước, hơi trơn trượt, cô ngay cả nhảy cũng không dám nhảy.

Mắt cá chân sưng lên, mặc quần khác nữa cũng tốn công, Úc Tuyết Nhi dứt khoát chỉ mặc một chiếc váy dài hơi dày một chút che khuất đi hai chân trắng nõn, áo ngủ trên người đổi thành áo len dày màu trắng gạo, cả người mềm mại lên tựa như rất dễ bắt nạt.

Lúc ra khỏi phòng, Cảnh Hình và Hạ Tùng đều không ở cửa, xem ra có ngoan ngoãn nghe lời cô nói chờ ở dưới lầu.

Lúc Úc Tuyết Nhi đi đến đầu bậc thang thì gặp khó khăn, hai tay vịn lan can, nhảy xuống từng bậc một.

Nhưng mà mỗi lần nhảy, cổ chân trái bị thương bởi vì động tác đều sẽ đau đớn một hồi, xuống ba bậc thang đều khiến cho cô đau lông mày đều nhíu lại.

“Tuyết Nhi, muốn xuống lầu sao?” Hạ Tùng và Cảnh Hình nghe được động tĩnh, lập tức từ lầu một đi lên.

“Tớ cõng cậu.” Hai người trăm miệng một lời nói.

Úc Tuyết Nhi: “.....”

Ngày thường không thấy các cậu tích cực như vậy.

Vô sự hiến ân cần, bọn họ nhất định là nhìn thấy mình hết sạch lòng mang áy náy tới chuộc tội!

“Không cần, tớ không yếu ớt như vậy.” Úc Tuyết Nhi trợn mắt trắng với hai người, cho dù là cô gái nào hạ thể khả năng bị hai nam sinh cùng tuổi nhìn thấy, cũng sẽ không có tâm tình tốt đi.

Cô đẩy tay hai người ra, kiên cường lựa chọn một mình xuống lầu.

Hạ Tùng lập tức không đồng ý nhíu mày, “ Cậu nhảy như vậy, mắt cá chân bị thương cũng sẽ đau, làm không tốt còn có thể nghiêm trọng hơn.”

Hắn vươn tay về phía Úc Tuyết Nhi, nói: “Để tớ cõng cho, cậu yên tâm, tớ cõng cậu đến dưới lầu liền buông xuống.”

Úc Tuyết Nhi do dự một chút.

Cảnh Hình sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn lướt qua Hạ Tùng, nói với Úc Tuyết Nhi: “Để tớ đi.”

Úc Tuyết Nhi sống mười bảy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải hai nam sinh tranh nhau muốn cõng mình.

Xong đời, chứng lựa chọn khó khăn cô đều phải phạm vào.

Hơn nữa không khí giữa hai người này là lạ như thế nào, cảm giác giống như có chút đối chọi gay gắt, tầm mắt va chạm nhau đều sắp toả ra tia lửa.

“Các cậu.... Vừa mới cãi nhau?” Úc Tuyết Nhi thăm dò hỏi.

“Không có.” Hai người đồng thời tránh né tầm mắt.

“Vậy các cậu, kéo búa bao? Ai thua người đó cõng tớ?” Rốt cuộc cõng cô lại không phải công việc được săn đón gì, thắng cũng coi như không được phần thưởng cái gì, cho nên Úc Tuyết Nhi cơ trí lựa chọn ai thua người đó cõng.

Tuy rằng cũng không có khác biệt gì cả.

Cảnh Hình và Hạ Tùng liếc nhau, lúc này, thần giao cách cảm của song bào thai đã xảy ra hiệu quả kì diệu.

Bọn họ ai cũng không muốn để đối phương có cơ hội đơn độc chạm vào Úc Tuyết Nhi, cho nên lựa chọn, mỗi người một bên, đồng thời đỡ Úc Tuyết Nhi lên.

Thình lình hai chân lơ lửng trong không trung bị hai người cùng nâng xuống lầu - Úc Tuyết Nhi: “???”

Các cậu có bệnh à?