Chương 6.

Úc Tuyết Nhi tựa như nghi phạm bị nâng hai bên cánh tay, khi đến dưới lầu rồi, cũng chưa phản ứng lại tại sao mình phải bị đối xử như vậy.

Hợp lại bọn họ ngay từ đầu tranh nhau muốn cõng mình đều là giả vờ, thật sự để cho bọn họ kéo búa bao chọn một người cõng cô, ai cũng không muốn.

Úc Tuyết Nhi bị nhục nhã thật sâu, càng tức, lúc ăn bữa sáng cũng chưa cho bọn họ sắc mặt tốt nhìn.

Trong nhà Úc Tuyết Nhi lúc này không có ai, dì phụ trách ba bữa chuẩn bị bữa sáng xong sau đó liền đi về, ba mẹ bởi vì công việc hai ngày trước mới vừa ra nước ngoài đi công tác, năm nay ăn tết cũng không chắc chắn về nhà.

Cảnh Hình và Hạ Tùng có thể đi vào lúc cô không biết, hoàn toàn là bởi vì mỗi người bọn họ đều có chìa khoá nhà mình, vẫn là ba mẹ cô tự mình đưa cho.

Mẹ cô là nói như vậy, “Tuyết Nhi nó thích ngủ nướng, bài tập cũng luôn kéo dài tới sau kỳ nghỉ mới viết, các cháu có thời gian thì tới trong nhà nhiều hơn nhìn nó một chút, đừng để cho nó giống như heo một kỳ nghỉ đông ở nhà ham ăn biếng làm.”

Úc Tuyết Nhi căn bản không có quyền lợi cự tuyệt, hơn nữa bản thân cô cũng cảm thấy bị hai học bá này thúc giục một chút khá tốt, cho nên mới có giao hẹn hôm nay cùng đến thư viện học tập nhưng dậy muộn dẫn tới một loạt chuyện phát sinh phía sau.

“Mấy ngày nay cũng đừng ra ngoài.” Cảnh Hình nhìn thoáng qua mắt cá chân lộ ra bên ngoài của cô, đã có dấu hiệu sưng đỏ tương đối rõ ràng.

“Nhưng mà nghe nói tối mai công viên trò chơi có bắn pháo hoa đó.” Úc Tuyết Nhi chớp chớp mắt, nói, “Tớ đều đã hẹn với Tông Lị cùng đi xem rồi.”

Tông Lị là bạn cùng lớp kiêm khuê mật tốt của Úc Tuyết Nhi, ở trong trường học cơ hồ đi vệ sinh đều phải cùng nhau.

Cảnh Hình nhấc mí mắt lên bình thản nhìn về phía cô, nói: “Ngày đó người sẽ rất nhiều.”

Lời ngầm chính là không cho phép đi.

Úc Tuyết Nhi nói: “Tớ có thể mua một chiếc xe lăn mà, để Tông Lị giúp đẩy một chút là được.”

Hạ Tùng lúc này tựa hồ đã hiểu anh trai mình đang kế hoạch cái gì, hắn nhíu mày, dựa vào lưng ghế nói: “Cơ thể nhỏ bé kia của Tông Lị đẩy được cậu di chuyển sao? Người nhiều như vậy, không cẩn thận một cái là có thể bị bóp nghẹt.”

Úc Tuyết Nhi nhíu mày, cái này cũng không được cái kia cũng không được, “Sao các cậu giống như ba mẹ tớ thế, ngay cả tớ đi ra ngoài đều quản.”

Úc Tuyết Nhi không vui, Úc Tuyết Nhi có tiểu tính tình.

Cảnh Hình thấy thời cơ không sai biệt lắm, làm bộ cúi đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng, “Tớ đi cùng cậu.”

Úc Tuyết Nhi: “Hả?”

Hạ Tùng lập tức tiếp lời anh trai mình nói: “Chúng tớ đi cùng cậu cũng tương đối an toàn, cũng giảm bớt Tông Lị đẩy xe lăn.”

Hắn ném cho anh trai mình một ánh mắt hình viên đạn, muốn một mình cùng Úc Tuyết Nhi xem pháo hoa? Nằm mơ.

Cảnh Hình không dao động, phản ứng của Hạ Tùng nằm trong dự liệu của hắn.

“Vậy.... Vậy cũng được.” Úc Tuyết Nhi chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tông Lị, báo cho cô ấy chuyện nhiều thêm hai người xem pháo hoa này.

Tông Lị chẳng được bao lâu phản hồi giọng nói tới đây.

Úc Tuyết Nhi không có phòng bị gì click mở, bên trong truyền đến giọng Tông Lị hơi mang theo xin lỗi, “Thực xin lỗi Tuyết Nhi, ngày đó tớ đột nhiên có việc không đi được, lần sau bồi thường cậu! Cậu cùng những người khác phải chơi vui vẻ nha!”

Hạ Tùng nghiêng đầu xuống, khoé miệng Cảnh Hình đều khẽ nhếch lên một chút.

Cái này thật là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“Được rồi được rồi.” Úc Tuyết Nhi trả lời tin nhắn lên án hành động thả chim bồ câu của Tông Lị, hơn nữa bảo cô ấy khai giảng mang theo bánh quy nhỏ tự mình làm để bồi tội.

Sau đó quay đầu liền đối diện với tầm mắt hai nam nhân có chút ý vị không rõ.

“Nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Úc Tuyết Nhi bị hai người nhìn có chút dựng lông, “Được rồi, nếu Tông Lị không đi được, vậy tớ cũng không đi.”

Cùng hai đại nam sinh xem pháo hoa có cái gì đẹp chứ.

Hạ Tùng: “?”

Cảnh Hình: “...”

Cái này cũng thật mẹ nó là ngoài dự liệu.