Chương 7.

Bởi vì chân bị thương, kế hoạch hôm nay vốn là đến thư viện đã bị hủy bỏ.

Úc Tuyết Nhi ngồi trên thảm phòng khách, vị trí bắp chân lót một chiếc gối dựa để nâng cổ chân bị thương lên, sau đó nghiêng người ghé vào trên bàn trà làm bài tập.

Sau kỳ nghỉ đông chính là học kỳ sau cao nhị (lớp 11), cách cao tam (lớp 12) càng ngày càng gần, cũng dẫn đến phương diện học tập thoáng căng thẳng hơn một ít.

Thành tích Úc Tuyết Nhi trên mức trung bình, nếu muốn thi đậu một trường đại học tốt, thì phải dành nhiều thời gian hơn vào việc học tập.

Cô ngốc cũng không phải ngốc, rốt cuộc người mỗi ngày ăn uống chơi bời, dưới tình huống không học tập lắm thành tích còn có thể xếp đến trong lớp hàng đầu.

Cô chính là lười, không thích học tập, lười phải làm bài tập, cũng không thích nghe tiết của những giáo viên chỉ lộ ra nét mặt tươi cười với học sinh giỏi đó.

Cảnh Hình đối với những hành vi này của cô, chỉ dùng hai chữ đều khái quát ra, “Phản nghịch.”

Úc Tuyết Nhi nhìn ngoan ngoãn, nghe lời người trong nhà nói, ở trong trường học cũng không chơi trò mập mờ với khác phái, sống được tiêu sái sung sướиɠ, nhưng chính là phản nghịch.

Loại phản nghịch này là mặt tâm lý của cô, không phải nhằm vào những người khác.

Mà là cô không thích làm chuyện gì, sẽ không muốn làm chuyện đó, nhưng khi cô muốn làm chuyện gì, những người khác mười con trâu cũng không kéo trở về được cô.

Cảnh Hình và Hạ Tùng từ nhỏ đã thích Úc Tuyết Nhi, nhưng khi thật sự làm rõ ràng phần cảm tình kia có ý nghĩa gì, cũng đều là chuyện thời sơ trung (cấp 2).

Khi đó Úc Tuyết Nhi ở vườn trường cũng là một cành hoa, người xinh đẹp tinh xảo, con gái gia đình ưu việt đi ra cả người đều là tươi đẹp trương dương tự tin, người theo đuổi cô đương nhiên cũng không ít.

Nhưng mắt Úc Tuyết Nhi từ nhỏ đã bị giá trị nhan sắc cặp anh em song sinh này nuôi dưỡng kén chọn, một người cũng không coi trọng, lúc từ chối cũng không nương tay chút nào.

Hơn nữa Úc Tuyết Nhi không làm mập mờ, người bị từ chối qua muốn cùng cô làm bạn bè cũng khó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cặp anh em song sinh này, chậm chạp không có thổ lộ.

Bất luận một vị nào cũng không thể chịu đựng mình sau khi bị từ chối ngay cả bạn bè cũng không làm được, ít nhất hiện tại còn có thể dùng thân phận trúc mã đến nhà cô dạy cô học tập.

-

“Đề này sai rồi.” Cảnh Hình lúc học tập đeo một chiếc kính gọng vàng, con ngươi hơi lạnh băng sắc bén bị che giấu rất tốt dưới tròng kính.

Thiếu niên 17 tuổi hình thể đã dần dần thoát khỏi đơn bạc, vai rộng chân dài, thoáng dựa vào phía bên Úc Tuyết Nhi hợp lại một mảng bóng tối lớn.

Tay khớp xương rõ ràng xuất hiện dưới tầm mắt Úc Tuyết Nhi, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm vào một bài tập cô vừa mới làm.

Là một đề toán, tầm mắt Úc Tuyết Nhi dừng lại trên đầu ngón tay hắn trong nháy mắt, chuyển qua trên đề mục.

“Sai chỗ nào rồi?” Úc Tuyết Nhi hỏi.

“Công thức dùng sai rồi.” Cảnh Hình.

Úc Tuyết Nhi nhìn công thức, quả nhiên dùng sai rồi.

Cô tùy tiện gạch bỏ các bước trước đó trên bài thi, sau đó viết lại ở chỗ trống một bên khác.

Cánh tay Cảnh Hình chống ở tấm thảm phía sau Úc Tuyết Nhi, thân trên hơi nghiêng về phía trước, lấy một tư thế du͙© vọиɠ chiếm hữu mười phần bao phủ cô trong bóng dáng của mình.

Úc Tuyết Nhi viết viết, cảm thấy ánh sáng càng ngày càng tối.

Vừa nhấc đầu, Hạ Tùng không biết từ khi nào cũng bu lại đây, thấy cô ngẩng đầu lập tức cười vô hại một chút, lộ ra răng nanh đáng yêu.

Úc Tuyết Nhi nhìn xem bên trái, Cảnh Hình.

Nhìn xem bên phải, Hạ Tùng.

Hai hình thể đều đã giống như nam giới trưởng thành thân hình cao lớn áp sát, đem từng chút ánh sáng xung quanh Úc Tuyết Nhi che chắn kín mít.

Úc Tuyết Nhi cảm thấy hai anh em này hôm nay đều có điểm rất không thích hợp, cô khó hiểu hỏi: “Các cậu làm gì?”

Trên bài thi của cô là có hoa sao, đều sáp đến gần xem.