Quyển 2: Chương 1 - Vương phi vô tâm vô phế x con tin của địch quốc

Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, khi đèn vừa mới được thắp lên, yến tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn sàng, các vũ nữ uyển chuyển, tà áo tung bay trong gió, từng bước múa của họ thay đổi theo nhịp điệu của trống, đôi khi nhẹ nhàng phất tay áo, thỉnh thoảng lại nhón chân xoay người, thật là chóng mặt.

Tố nguyệt không có tâm trang thưởng thức màn biểu diễn của những vũ công này, nàng chỉ tập trung nhìn nam nhân mặc y phục màu đen kia.

Người nam nhân này không ai khác chính là phu quân của Tố Nguyệt, Tĩnh vương Hoắc Tán.

Nhưng Hoắc Tán lúc này lại đang cười tủm tỉm nói chuyện với nữ tử khác, thỉnh thoảng hắn lại gắp thức ăn cho nàng ta: "Ta nhớ rõ nàng thích nhất món cá quýt này, mà món cá quýt hầm này chỉ có ngự thất làm là ngon nhất, nàng thử xem, cùng trong cung có gì khác nhau?"

"Tạ vương gia."

Nữ tử đỏ mặt tạ ơn, Hoắc Tán không trực tiếp bỏ cá vào bát mà cúi đầu nhặt xương cá cho nàng.

Mãi cho đến khi gắp xong xương cá cho nàng ta, Hoắc Tán mới chậm rãi nhìn về phía Tố Nguyệt, "A Nguyệt, nàng có muốn ăn một chút không?"

A nguyệt ban đầu hy vọng rằng Hoắc Tán có thể ân cần gắp thức ăn cho nàng như trước, nhưng nhìn vào đĩa cá đã được người khác nếm thử, Tố Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Nàng không khỏi siết chặt hai tay, cảm giác đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến nàng tỉnh táo lại, ở đây không phải chỗ để nàng làm loạn, nàng chỉ có thể cúi đầu che giấu hận ý trong ánh mắt, giả vờ như không có gì xảy ra.

"Đa tạ vương gia, chỉ là gần đây thân thể của ta mang hàn khí, thái y nói không nên ăn loại đồ ăn này, thỉnh Vương gia gắp cho muội muội ta."

Hoắc Tán nghe vậy sửng sốt, lập tức đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy khi về nhà, ta sẽ bảo phòng bếp nấu một bát canh ấm cho nàng."

Lẽ ra Tố Nguyệt phải vui mừng khi được Hoắc Tán quan tâm, nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhưng Tố Nguyệt không thể hiện điều đó trên mặt, nàng ấy mỉm cười tạ ơn, sau đó nàng thu hồi ánh mắt vốn đang nhìn về phía Hoắc Tán, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đã năm năm kể từ khi nàng gả cho Hoắc Tán, khi đó nàng mười lăm tuổi. Trong năm năm này, nàng đã không thể hoài thai, vì vậy ... Hoắc tán đã lấy một người thϊếp.

Trên đời này nam nhân tam thê tứ thϊếp tuy rằng là chuyện bình thường, nhưng nữ nhân nào có thể rộng lượng chấp nhận?

Hơn nữa ... Hoắc Tán đã từng hứa với nàng rằng cả đời này chỉ có một người phụ nữ là nàng, nhưng chỉ sau 5 năm hắn liền bội ước.

Năm họ thành thân là thời điểm tình thế quốc gia hỗn loạn, khi đó hoàng đế lâm bệnh nặng, thái tử tạm thời nắm quyền can gián chuyện triều chính, thái tử là con trai duy nhất của cựu hoàng hậu, phụ thân của cựu hoàng hậu giữ một chức vị quan trọng trong triều đình, vì vậy không lâu sau, chuyện triều chính mặc cho thái tử tùy tiện thao túng.

Sau khi thái tử lên nắm quyền, hắn đã thay mặt hoàng đế ban hành chiếu chỉ, ra lệnh cho tất cả các hoàng tử đủ mười lăm tuổi phải trở về thái ấp của mình, không được quay lại Kinh thành nếu không được triệu tập.

Khi đó Hoắc Tán đã mười lăm tuổi, phải trở về thái ấp, Tố Nguyệt là vương phi của hắn cũng muốn theo hắn trở về.

Nhưng mà thái ấp Hỏa Sơn cũng không phải là một nơi trù phú, nơi đây hẻo lánh hoang tàn, khí hậu cùng điều kiện sống đều vô cùng khắc nghiệt, nói là trở về thái ấp, nhưng thực chất chẳng khác gì lưu đày.

Đường đến thái ấp cũng rất gian nan, chưa kể đường xa, còn có đủ loại chuyện cần thích nghi, kham khổ vô cùng. Tuy rằng gia cảnh nhà Tố Nguyệt không tốt lắm, nhưng từ nhỏ nàng đã được chiều chuộng, được nuôi nấng như tiểu thư khuê các, nào phải chịu đựng loại khổ cực này?

Nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì, bởi thân thể Hoắc Tán yếu hơn nàng rất nhiều, dọc đường hắn hấp hối, giống như có thể chết bất cứ lúc nào, hơn nữa lúc đó bọn họ vừa mới thành thân, nàng không muốn phải trở thành góa phụ trẻ. Dọc đường đi, Tố Nguyệt hết lòng chăm sóc hắn, lúc đó Hoắc Tán đã hứa với nàng rằng cả đời sẽ ở bên, yêu thương một mình nàng.

Sau đó, Tố Nguyệt cùng Hoắc Tán ở lại thái ấp ròng rã bốn năm, cho đến cuối năm ngoái, khi bệnh tật của hoàng đế được cải thiện, ra lệnh phế truất thái tử, họ mới có thể trở về kinh.

Bệnh của hoàng đế là do thái tử âm mưu gây nên, may mắn thay công chúa Vinh Huệ đã tìm được một y nhân thiên tài cứu sống hoàng đế, nàng cùng với phò mã âm thầm thu thấp chứng cứ tội ác của phe thái tử, thành công tiêu diệt phe phái của hắn.

Công chúa Vinh Huệ và Hoắc Tán là huyng đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, trong bốn năm đó, họ đã trao đổi thư từ, Hoắc Tản chính là cánh tay phải đắc lực của công chúa.

Vì vậy, bây giờ hoàng lập thái tử mới, Hoắc Tán chính là hoàng tử có khả năng được chọn nhất.

Nhưng nàng, không có xuất thân nổi bật cũng không có con cái, vả lại bây giờ Hoắc Tán trong lòng đã có người mới, địa vị công chúa của nàng nên bấp bênh hơn bao giờ hết.

Nghĩ đến đây, Tô Nguyệt không khỏi uống thêm một ly rượu, rượu này rất nồng, không bằng rượu hoa quế thơm ngọt mà cô đã uống trước đây, mới uống một ngụm, cổ họng cô có cảm giác đau rát.