Quyển 2: Chương 2 - Gạ tình con tin địch quốc

Nàng uống ba ly rượu liên tiếp, nếu là trước đây, Hoắc Tán sẽ cản nàng uống đến ly rượu thứ hai, nhưng bây giờ hắn chỉ quan tâm đến tình yêu mới của mình, làm sao có thể để ý đến tình cũ như nàng?

Nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt năm xưa, lòng Tố Nguyệt đau nhói, nếu không phải vì tình cảm mặn nồng bốn năm phu thê với Hoắc Tán, nàng sẽ không khó chịu như vậy.

Tố Nguyệt tìm một cái cớ để rời khỏi yến tiệc, nàng muốn yên tĩnh một mình nên đã cản tỳ nữ đi theo, Tố Nguyệt thơ thẩn dạo quanh ngự hoa viên.

Bởi hôm nay là sinh thần của Thái hậu, phần lớn các cung nhân đều đang dự yến tiệc cho nên ngự hoa viên lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Tố Nhạc, thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây hoa lá, cùng một chút mát mẻ của mùa hạ.

Nhưng cơ thể Tố Nguyệt lại ngày càng nóng hơn.

Vừa rồi nàng đã uống rất nhiều rượu, lý do nàng ra ngoài thứ nhất là không muốn nhìn cảnh ân ân ái ái của Hoắc Tán, thứ hai là nàng muốn ra ngoài để tỉnh táo, không ngờ, càng đi, men rượu trong người lại càng nồng.

Tố Nguyệt loạng choạng vài bước, đột nhiên nàng đυ.ng phải một người đang đi tới.

Cú va chạm khiến Tố Nguyệt có chút tỉnh lại, nhưng khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nàng lại sững sờ.

Người mà nàng đυ.ng phải là một nam tử tuấn nhã ôn nhu, lông mày vẫn còn nét xanh non đặc trưng của một thiếu niên, dưới ánh trăng phảng phất cùng ánh đèn l*иg sáng chói, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên có chút hư ảo, khiến Tố Nguyệt cảm giác người lang quân trước mặt không chân thực, không thể không nghi ngờ rằng đây là một ảo ảnh.

Theo lý mà nói, trong ngự hoa viên lúc này hẳn là không có người, nhưng nam tử này tới đây, tựa hồ có quen biết nàng, nhìn thấy nàng, hắn liền khom người nói: "Tĩnh vương phi..."

"Ngươi... Ngươi là?" Nhìn chàng lang quân cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc trước mắt, Tố Nguyệt cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, nàng dùng sức vỗ đầu vài lần, một lát sau liền nhận ra: "Ồ ~ ta nhớ ra rồi, ngươi là con tin do Thiệu quốc gửi đến."

“Ngươi tên là Tưởng… Tưởng gì ta?” Tố Nguyệt cố nhớ tên hắn, nhưng dù thế nào nàng cũng không nhớ nổi.

Ngay trước khi nàng định vỗ đầu một lần nữa, chàng lang quân đã trực tiếp nói tên mình: "Giang Tử Tiêu."

Sau đó, Giang Tử Tiêu đột nhiên hỏi: "Công chúa nhớ ta sao?"

"Ồ, ta nhớ tới ngươi, ngươi chính là tiểu đệ đệ năm đó." Nói xong, Tố Nguyệt đột nhiên tới gần Giang Tử Tiêu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Làm sao ngươi lại cao như vậy?! Ta nhớ rõ năm đó ngươi chỉ cao ngang ngực thôi..."

Khi Tố Nguyệt nói chuyện, nàng đưa tay làm dấu về chiều cao giữa họ, thấy mình chỉ cao đến cổ của Giang Tử Tiêu, Tốc Nguyệt có chút không hài lòng, nàng tiến tới, ôm lấy chàng lang quân, áp đầu ngực vào ngực mình: “Hẳn là như vậy…"

Đây là lần đầu tiên Giang Tử Tiêu gần một người phụ nữ như vậy, sự mềm mại ngọt ngào khiến hắn choáng ngợp, đồng thời cũng khiến thân thể hắn kích động lạ thường, muốn tùy ý cắn xé sự mềm mại của nữ lang trước mặt.

Mãi cho đến khi ngửi thấy mùi rượu trên người Tố Nguyệt, hắn mới nhận ra rằng mình không thể làm như vậy, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của nàng.

Tố Nguyệt không ngờ rằng phản ứng của hắn lại lớn như vậy, giống như một con mèo bị trêu trọc, nàng không nhịn được mà trêu chọc: "Sao ngươi lại dễ ngại ngùng như vậy? Ngươi không thích ta sao?"

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đôi má vốn đã ửng hồng của Giang Tử Tiêu lập tức đỏ hơn cả Tố Nguyệt, một kẻ say rượu.

Thấy hắn như vậy, Tố Nguyệt vốn chỉ muốn trêu chọc hắn lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nếu Hoắc Tán đã vi phạm lời thề ban đầu, thay lòng đổi dạ yêu thương một nữ nhân khác, tại sao phải tuân theo nữ nhân chi đạo, nữ nhân cớ gì lại không thể có nam nhân khác?

Nghĩ đến đây, Tố Nguyệt tiến lên và ôm Giang Tử Tiêu một lần nữa, thì thầm vào tai hắn dụ hoặc "Cùng ta lêи đỉиɦ Vu Sơn."