Chương 46: Sum vầy

Nghe xong chuyện Khuynh Kỳ kể,

Tuyết Lăng trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, “Lúc nãy, trước khi tẩu thoát, mọi người còn nhớ Lữ Nhiên đã nói gì không? Ả ta nói, yêu

quái của mình vẫn còn tại Thiên Lang để đề phòng biến cố. Rất có khả

năng, chuyện toàn thể tướng quân phủ biến mất có liên quan đến yêu quái

đó. Hoặc cũng có thể, …”

Ngọc Giai tiếp lời, “Tướng quân phủ chính là lực lượng nòng cốt do chính yêu quái của Lữ Nhiên dựng lên để giúp chủ nhân mình. Nay nhận thấy chủ nhân gặp chuyện liền ngay lập tức rời khỏi, vậy nên ở đó mới không còn

bất kỳ một ai cả”

Vừa nói, Ngọc Giai vừa nhớ lại lúc Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh

Đình, Khuynh Kỳ đến gặp và nói cho mình biết chuyện ở tướng quân phủ.

Lúc đó, ta cũng phân vân, không biết liệu chuyện gì đã xảy ra, có ảnh

hưởng đến kế hoạch của mẹ hay không. Lo sợ có điều chẳng lành, ta cùng

với mọi người ngay lập tức hồi ngọc lâu, để có thể trao đổi sự tình. Ai

ngờ, ngay lúc chúng ta vừa trở về, hình ảnh đầu tiên ta nhìn thấy chính

là, mẹ ta đang suy yếu ngồi một chỗ. May mà mẹ không có việc gì, nếu

không… nếu không…

Đưa tay xoa đầu Ngọc Giai, Tuyết Lăng nói, “Đúng vậy. Để bảo tồn lực

lượng, việc yêu quái của Lữ Nhiên đem tất cả cùng biến mất là một quyết

định vô cùng đứng đắn. Với lực lượng đó, ả ta sẽ có thể dễ dàng đảo

chính, đưa Hoàng Đằng lên ngôi quân vương khi Thiên Lang vẫn còn đang

rối ren”

Những lời Tuyết Lăng vừa phát ra khiến cho không khí trong lòng đột

nhiên lắng xuống, không chút tiếng động phát ra, khuôn mặt ai nấy đều

nghiêm túc, thậm chí có chút lo lắng, khác hẳn với vẻ vui tươi hàng

ngày. Trông thấy cảnh tượng đó, Tuyết Lăng liền cười cười, “Nhưng rất

tiếc, trong thời gian ngắn, ả ta sẽ không thể thực hiện được kế hoạch đó đâu”

Hồng Hoa phân vân hỏi lại, “Tiểu thư, ý của người là sao?”

Hoàng Điệp thấy tỷ tỷ mình lên tiếng cũng liền phụ họa, “Đúng vậy, tiểu

thư. Phải chăng người đã nghĩ ra biện pháp có thể ngăn cản nàng ta rồi?”

Nhìn Tuyết Lăng, chợt một suy nghĩ chạy dọc trong đầu Dạ Nguyệt, “Chủ nhân, người phải chăng đã…”

Hiểu được ý tứ của Dạ Nguyệt, Tuyết Lăng gật đầu, “Đúng như ngươi dự

đoán, Dạ Nguyệt. Trong lúc đánh nhau, ta đã âm thầm hạ độc Lữ Nhiên. Độc đó khiến cho cơ thể cạn kiệt tâm lực, không khác chi người bình thường

và rồi dần dần dẫn đến cái chết. Tuy nhiên, ta nghĩ với một tổ chức dễ

dàng có được báu vật thiên hạ không ngừng tìm kiếm, việc hóa giải chất

độc đó không phải bất khả thi. Chỉ có điều cần một lượng thời gian nhất

định. Trong lúc đó, Hoàng Quân cũng có thể thành lập lực lượng của riêng mình, ngồi vững trên ngai vàng. Khi Lữ Nhiên đã khôi phục công lực,

việc soán ngôi sẽ không còn dễ dàng như trước nữa”

Tuyết Lăng nói dứt câu cũng là lúc gánh nặng trong lòng mọi người tan

biến. Với công lực của mình hiện tại, đối đầu với Lữ Nhiên cầm hòa còn

chưa chắc đã thành công, nói gì đến chuyện chiến thắng. Nếu như ả ta lại xuất hiện, kèm theo yêu quái bên mình, chuyện sẽ xảy ra không ai biết

trước được! May sao chủ nhân đã nhanh tay hạ độc, chứ không… chưa tính

đến chuyện đưa Hoàng Quân lên ngôi vua, việc bảo toàn tính mạng cho tất

cả mọi người còn khó nói

Thiên hạ gọi ta là “Quỷ độc thần y”, xưng tụng ta là thánh, là thần, là

người chữa được bách bệnh, là người tạo nên những thứ độc dược vô phương hóa giải, nhưng nào có biết, phần lớn những số thuốc đó là do chủ nhân

tự nghiên cứu, chế tạo ra. Còn ta chỉ là kẻ sử dụng chúng, tạo nên tên

tuổi cho mình. Thế gian này, há có thể có nữ nhân thứ hai như nàng???

Ánh mắt sùng bái kèm theo trìu mến đắm say của Dạ Nguyệt khiến cho tâm

khảm của Bạch Băng nhói lên từng hồi. Ta biết, chủ nhân là một nữ tử có

sức mê hoặc khôn cùng. Phàm là nam nhi, mấy ai có thể thoát khỏi sự mê

hoặc đó chứ? Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ đắm chìm trong yêu thương

với người con gái ấy. Ta biết, ta không thể nào sánh bằng chủ nhân nhưng … nhưng ta tuyệt không bỏ cuộc. Một ngày nào đó, trong mắt Dạ Nguyệt

huynh sẽ có ta và chỉ mình ta mà thôi!

Đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Bạch Băng không phát hiện ra bàn tay mình đã bị nắm lấy từ giây phút nào. Giật mình, nàng liền đưa mắt

lên nhìn chủ nhân của bàn tay lạ, và người nàng nhìn thấy là nữ nhân với mái tóc màu hạt dẻ, khoác trên mình lớp hoàng y tươi thắm, “Thất muội,

muội đừng lo, tam đệ quả thực có tình cảm với chủ nhân. Nhưng, chủ nhân

chỉ coi đệ ấy là thân nhân mà thôi. Vậy nên, muội vẫn có cơ hội, không

phải sao?”

“Nhị tỷ. nhị tỷ đang nói gì vậy? Muội… muội không hiểu???”

Hoàng Điệp mỉm cười, “Ta cũng không nhớ ta vừa nói gì nữa. Muội muội, ta tin một ngày nào đó, muội có thể được ở bên người muội yêu nhất”

“Vậy còn tỷ? Tỷ tỷ đã có người quan trọng nhất trong lòng của mình chưa?”

Nụ cười của Hoàng Điệp càng trở nên tươi vui đến lạ thường, khiến cho da gà của Bạch Băng chợt nổi lên, “Ta ư? Muội muội có muốn biết đó là ai

không?”

Bạch Băng lắc đầu quầy quậy, “Không ạk”

“Vậy là tốt nhất, không phải sao?”

Một hình ảnh nam nhân lóe lên trong đầu Hoàng Điệp khiến cho trái tim

nàng lỡ nhịp vài giây. Không… đó … không thể … không thể nào… Ta và

người đó, sao có thể… sao có thể ở bên nhau chứ??? Ta… ta…

Hồng Hoa quay sang phía Hoàng Điệp, thắc mắc hỏi, “Muội muội, muội làm sao thế?”

Chỉnh lại mái tóc của mình, Hoàng Điệp cười đáp, “Muội không sao”

Hồng Tuyết đưa mắt về phía Hồng Phụng Nhan cất lời, “Nhan nhi, khi ở

Thiên Lang cung, con và mọi người có tìm hiểu được, tại sao Hoàng Quân

tự nhiên là muốn chúng ta giúp hắn lên làm hoàng đế không? Có gì đó mách bảo ta rằng hắn ta làm điều đó không phải bời hắn là người tham quyền

chức”

Phụng Nhan vuốt ve những chiếc móng tay được chăm sóc cẩn thận của mình, không ngừng xem xem có chỗ nào bị hư tổn do pha đánh nhau vừa rồi hay

không, “Phụ thân, linh cảm của người đúng rồi đó. Hoàng Quân quả thực

muốn lên ngôi báu không phải bởi dã tâm muốn xưng vương mà là bởi 1 chữ”

Dạ Cơ khẽ nhíu mày, “1 chữ? Phụng Nhan, đó là chữ gì?”

“Chữ tình. Không lâu sau khi Hoàng Lực lên đường đến Vĩ Đồ quốc, con có

dạo chơi ngự hoa viên, thảnh thơi ngắm cảnh. Bỗng, con nghe thấy từ xa

có tiếng nói chuyện. Thấy thế, con liền phong tỏa không gian quanh mình

rồi đi về hướng đó. Mọi người có biết con đã nhìn thấy điều gì không?”

Tử Y lười biếng ngáp, giọng tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn của mình, “Điệu đà. Ngươi nhìn thấy Hoàng Quân với ai thì nói luôn đi. Còn bày đặt úp mở

làm gì?”

Khuynh Đình núp sau Khuynh Kỳ gật đầu, rụt rè nói, “Đúng vậy, Phụng Nhan, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì vậy?”

Thấy mọi người đều tỏ ra hồi hộp bởi điều mình sắp nói, Phụng Nhan cười

cười rồi tiếp, “Con đã thấy Hoàng Quân và Mộc Nhã hoàng hậu chàng chàng

thϊếp thϊếp, tình tứ vô cùng. Nhận thấy tình hình có vẻ không bình

thường, con liền theo sau hai người bọn họ. Nào ngờ, điểm đến tiếp theo

của họ lại là tẩm cung của Mộc Nhã. Không những vậy, họ còn…”

Đán Thần thấy Phụng Nhan dừng liền hỏi lại, “Còn? Họ còn làm sao?”

Không đợi Phụng Nhan nói tiếp, Tử Vân đã thì thầm vào tai Đán Thần,

khiến cho khuôn mặt của chàng ta dần dần chuyển sang màu đó. Đán Thần ho nhẹ hai tiếng rồi quay sang Tuyết Lăng, “Chủ nhân, như vậy chúng ta đã

biết được nguyên do Hoàng Quân muốn chúng ta sát hại Hoàng Lực. Tất cả

là bởi, chàng ta và Mộc Nhã đã có quan hệ tình ái với nhau và muốn được

công khai chuyện này”

Khuynh Vũ gật đầu, “Ngũ ca nói không sai. Chủ nhân, nếu đây đã là nguyên do tại sao Hoàng Quân phản bội Hoàng Lực, chúng ta cũng sẽ có cách đảm

bảo rằng Hoàng Quân sẽ không bao giờ quay lưng lại với người”

Yên Chi nắm chặt lấy tay Khuynh Vũ, “Vũ ca, ý chàng là sao?”

Khuynh Vũ đang định nói tiếp thì Tuyết Lăng giơ tay về phía chàng, “Ta

hiểu ý của ngươi Khuynh Vũ. Nếu vì Mộc Nhã, Hoàng Quân có thể tìm người

sát hại phụ thân của mình vậy điều đó không phải chứng tỏ rằng, nàng ta

là người quan trọng nhất của cuộc đời Hoàng Quân sao? Như vậy,…”, dừng

lời, Tuyết Lăng quay sang Ngọc Giai, đưa cho nàng ta một lọ nhỏ và nói,

“Ngọc Giai, con hãy đổ thứ thuốc này vào trong đồ uống của Mộc Nhã và

Hoàng Quân. Mặc dù ta biết Mộc Nhã có sức ảnh hưởng thế nào với Hoàng

Quân nhưng nếu một mai chàng ta thay lòng đổi dạ thì sao? Cho nên, ta

phải đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra. Con đã rõ chưa?”

Ngọc Giai gật đầu, “Con đã rõ, thưa mẹ”

Nhìn về phía Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Tuyết Lăng tiếp

tục, “Còn các ngươi, sắp tới, ta sẽ ra lệnh cho Hoàng Quân tổ chức một

kỳ thi tuyển nhân tài cho Thiên Lang, củng cố lực lượng cho bản thân

hắn. Trong kỳ thi đó, các ngươi nhất định phải đạt được những thứ hạng

cao, trở thành tay chân đắc lực của Hoàng Quân từ đó giúp ta thâu tóm

Thiên Lang quốc. Các ngươi đã rõ chưa?”

Nếu có thể thâu tóm Thiên Lang quốc vào tay ta, mai sau nếu như có bất

trắc xảy ra, ta mới có thể giúp cho Đoạn gia, giúp cho phụ thân, mẫu

thân, đại ca, nhị ca tai qua nạn khỏi. Là 1 trong 2 gia tộc đứng đầu

thiên hạ, người ngoài nhìn vào cảm thấy chúng ta thật là sung sướиɠ

nhưng nào ai biết được, sự nguy hiểm ẩn dấu sau sự hào nhoáng đấy cơ

chứ?

Khi bạn ở trên cao, việc duy nhất những người dưới bạn muốn thực hiện

chính là kéo bạn xuống, dẫm đạp lên bạn để mà ngoi lên. Ta tuyệt đối sẽ

không để cho chuyện đó xảy ra với thân nhân ta, với gia đình ta, tuyệt

đối không

“Dạ rõ”

“Còn nữa, như ta đã nói, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, việc bào toàn

tính mạng vẫn là mục tiêu số 1. Các ngươi đừng ai nghĩ rằng, nhiệm vụ ta giao cho quan trọng hơn sinh mạng bản thân mình. Nhiệm vụ thất bại có

thể làm lại, thậm chí vứt bỏ rồi từ đó nghĩ ra nhiệm vụ mới. Còn sinh

mạng một khi đã mất thì sẽ không bao giờ có thể lấy lại. Các ngươi đã

nhớ lời ta nói chưa?”

Đoạn gia là nhà của ta nhưng ngọc lâu này cũng là mái ấm của ta. Ta sẽ

không vì bảo vệ gia đình mà đánh mất mái ấm. Ta muốn cả gia đình ta, mái ấm ta đều bình bình an an sống qua ngày, không chút hiểm nguy, không bị đe dọa. Nếu như có kẻ nào cả gan gây nên những điều bất lợi dành cho

họ, thân nhân của ta, hãy chờ và đón nhận kết cục ta dành cho! Ta đảm

bảo đó sẽ không phải là điều dễ chịu!

“Vâng, thánh chủ”

Từ ngày Tuyết Lăng lập nên Tư Ảnh môn, nàng đã coi đây chính là mái nhà

thứ hai của mình, những thành viên nơi đây chính là thân nhân của mình.

Từ nhỏ, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Đoạn Thế

Thành, Đoạn Ngọc Giai đã lớn lên bên nhau, tình cảm khác nào ruột thịt.

Nếu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ Tuyết Lăng giao mà họ phải mạo hiểm,

không màng sống chết, Thế Thành, Ngọc Giai làm sao có thể tha thứ cho

nàng? Làm sao chính bản thân nàng có thể tự tha thứ cho chính mình?

Thiên hạ ai nấy đều biết Ám Dạ các lợi hại, Huyền Thiên lâu tài năng, Tư Ảnh môn kì bí, thâm sâu khó lường mà đâu nào biết, tất cả đều do 1 tay

nàng, Đoạn Tuyết Lăng tạo nên. Nào đâu biết, Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu

trực thuộc Tư Ảnh môn. Nào đâu biết, tất cả việc nàng làm đều là vì bảo

vệ thân nhân, bảo vệ những người quan trọng nhất đối với cuộc đời nàng!

Đó cũng lý giải một phần tại sao nhiều năm trôi qua, nàng vẫn chỉ là một Trung Thuần cấp 8, không hơn không kém

Ngập ngừng giây lát, Phụng Nhan cuối cùng cũng dám lên tiếng, “Thánh chủ, vậy còn Hoàng Liễu? Người định…”

“Phụng Nhan, ngươi cứ yên tâm. Ta đã đồng ý với Hoàng Quân là sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn. Hơn nữa…”

“Hơn nữa???”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Không có gì” rồi quay sang Ngọc Giai tiếp, “Lát nữa trước khi bọn con quay về Thiên Lang, nhớ ghé qua chỗ của Hoàng Liễu,

mang chàng ta về cho Hoàng Quân. Nhớ là không được để cho ai nhìn thấy”

Nghĩ đến Hoàng Liễu, Tuyết Lăng lại nhớ lại mình ngày xưa, khi còn là

Trương Tuyết mệnh khổ. Từ cách bị kỳ thị, bị ghẻ lạnh, bị coi không là

người nào có khác gì cái thưở đớn đau đó? Dù cho nàng muốn sát hại Hoàng Liễu, liệu nàng có thể ra tay khi mà trước mắt nàng là hình ảnh của

chính mình khi xưa???

“Vâng thưa mẹ”

“Thôi, mọi người hãy nghỉ ngơi trong ngọc lâu rồi ai trở về vị trí của

người nấy. Dù sao thời gian nơi đây chậm hơn so với bên ngoài nhiều. Nên nhớ, mọi việc tuyệt đối phải cẩn thận”

“Vâng thưa tiểu thư/chủ nhân/thánh chủ/mẹ”

------------------------------------

Thẩn thơ đi đi lại lại trong hoa viên, Phụng Nhan không ngừng nhớ lại

khuôn mặt của nam nhân đầu tiên tỏ tình với mình, ngỏ ý muốn cưới mình

làm vợ. Đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Phụng Nhan không để ý

rằng tự lúc nào đã có một bóng hình khác đứng cách nàng không xa

“Ngươi đang lo nghĩ đến chuyện của Hoàng Liễu ư?”

Nghe thấy tiếng nói vang lên, Phụng Nhan liền quay lưng lại và đập vào

mắt nàng là bóng hình không thể quen thuộc hơn nữa. Nàng khẽ nhếch môi,

tạo nên một vầng bán nguyệt quyến rũ, mê đắm bất kỳ người nam tử nào

trên thiên hạ có dịp chứng kiến

“Vậy còn ngươi, giờ này ngươi vẫn chưa ngủ sao, sâu lười?”

Tử Y nhẹ bước về phía nàng rồi nói, “Tự dưng ta không cảm thấy buồn ngủ. Phụng Nhan, ta và ngươi đã quen biết nhau lâu rồi, kể từ khi chúng ta

còn bé bỏng, kể từ khi chúng ta chưa trở thành như “hiện tại”. Trong 5

người chúng ta, có thể nói, ta là người hiểu ngươi nhất và cũng là người cãi nhau với ngươi nhiều nhất. Ngươi còn nhớ ngày ấy, khi mà…”

Phụng Nhan đưa tay đặt lên môi Tử Y, nhẹ lắc đầu, “Chuyện đã qua, ngươi

đừng nhắc lại nữa. Chuyện khi xưa hãy để nó trôi vào dĩ vãng, có được

không?”

“Nếu ngươi đã muốn vậy. Phụng Nhan, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của

ta, ngươi phải chăng đang nghĩ suy đến chuyện của Hoàng Liễu?”

Kéo theo Tử Y ngồi xuống dưới bãi cỏ được chăm chút cẩn thận bởi Hồng

Hoa những khi nàng ở trong ngọc lâu, Phụng Nhan đưa mắt lên nhìn bầu

trời đầy sao, giọng có đôi chút buồn bã, “Ngươi biết đấy, Hoàng Liễu dù

sao cũng là người đầu tiên thổ lộ tình cảm với ta, tuy ta biết ta không

thể đáp lại tình cảm của chàng ta…”

Chưa để Phụng Nhan nói hết câu, Tử Y liền ngắt lời, “Ngươi không thể đáp lại tình cảm của chàng ta có phải bởi “chuyện đó” không?”

Phụng Nhan lắc đầu, quang sang nhìn thẳng Tử Y “Ta không thể đáp lại

tình cảm của Hoàng Liễu không phải bởi ta là yêu, chàng là người, không

phải bởi “chuyện đó” mà đơn giản là bởi, ta không có thứ tình cảm thiêng liêng ấy với chàng ta, ngươi hiểu không?”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc lạ thường, trái ngược với vẻ ngả ngớn

thường ngày của Phụng Nhan, Tử Y có chút không quen. Né tránh ánh mắt

nàng, Tử Y nói, “Nếu đã không có tình cảm, ngươi còn lo lắng cho chàng

ta làm gì?”

“Ngươi biết không, tình yêu là một thứ tình cảm vô cùng đáng quý, đáng

trân trọng, thứ tình cảm đặc biệt nhất thế gian này. Khi ngươi yêu một

người, trái tim ngươi ngập tràn hình ảnh của người đó. Ngươi đi đâu, làm gì, ở bên cạnh ai thì tâm trí ngươi cũng chỉ hướng về người đó. Khi

người đó vui, ngươi vui. Khi ngươi đó buồn, ngươi buồn. Khi ngươi đó khổ đau, ngươi đau khổ”

“Ta không yêu Hoàng Liễu, và càng không ý định yêu Hoàng Liễu nhưng

chàng ta lại yêu ta, thật tâm yêu ta. Cái cảm giác được người khác dành

trọn vẹn trái tim cho mình, nó lạ lùng lắm. Nó khiến ngươi vui vẻ, cũng

khiến ngươi sầu lo. Ta biết, rồi một ngày Hoàng Liễu sẽ ở bên người

khác, sẽ lãng quên ta. Nhưng vào giây phút này, thời khắc này, chàng vẫn yêu ta. Vậy nên, dù ta không yêu chàng, không có cảm tình với chàng, ta vẫn lo lắng cho chàng, vẫn sợ hãi nếu như chàng gặp chuyện chẳng may.

Tử Y, ngươi có hiểu điều ta nói không?”

Tử Y không nói gì mà chỉ khẽ đặt cây sáo ngọc lên môi, thổi một khúc

nhạc, khúc nhạc da diết, chứa đựng tâm tình, như một sự sẻ chia, như một đáp án cho câu hỏi của Phụng Nhan. Ngồi im nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng

vang lên, tâm trạng Phụng Nhan dần dần có những biến chuyển theo chiều

hướng tốt, sự lo lắng, nỗi lo âu của nàng giảm dần, khiến cho nụ cười

của nàng trở về với bản chất vốn có của mình

Đến khi khúc nhạc chấm dứt, Phụng Nhan mới thắc mắc nhìn cây sáo ngọc

của Tử Y, “Tử Y, cây tiêu ngọc của ngươi đâu rồi? Sao tự dưng ngươi lại

đổi sang sáo ngọc?”

Thu lại sáo ngọc, Tử Y đáp, “Ngươi quên rằng ta có thể chơi cả tiêu, cả

sáo hay sao? Đột nhiên ta chán tiêu ngọc, ta muốn dùng sáo ngọc, không

được sao?”

“Được, sâu lười ngươi thi thoảng cũng chăm chỉ đột xuất nhỉ?”

Tử Y đưa tay lên miệng ngáp, “Tất nhiên rồi. Phụng Nhan, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta trở về thôi kẻo phụ mẫu lại lo lắng”

Chỉnh lại mái tóc mềm mượt của mình, Phụng Nhan liền cùng Tử Y trở về.

Ngay khi hai người họ vừa rời khỏi, ở bụi cây phía sau xuất hiện 4 người với vẻ ngoài bất đồng. Nam hài tử áo đen, nữ nhân áo đỏ, nam tử áo xám

và bạch y phu nhân

Hồng Tuyết nắm lấy tay Dạ Cơ cất lời, “Nương tử, nàng nói xem, liệu

Phụng Nhan còn nhớ chuyện khi xưa không? Bao năm trôi qua, ta thật không muốn chuyện đó cứ mãi ám ảnh nó”

Dạ Cơ phân vân hồi lâu rồi mở miệng, “Thϊếp thật không biết, tướng công

ạk. Sau chuyện đó, Phụng Nhan thay đổi hoàn toàn, như trở thành một con

người khác vậy. Lo sợ có chuyện không hay xảy đến, thϊếp và chàng đều để mặc cho con làm những điều mình muốn, không chút cấm cản. Tướng công,

thϊếp …”

Đán Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tử Vân, an ủi Dạ Cơ, “Tứ tỷ, tỷ

đừng quá lo lắng. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Giờ chúng ta có

lo sợ cũng không thể giải quyết được chuyện gì cả. Sau chuyện năm đó,

không chỉ Phụng Nhan mà ngay cả Tử Y cũng có những biến chuyển vô cùng

lớn. Đệ không hy vọng Tử Y quên đi chuyện đó, đệ chỉ mong rằng nó có thể tận hưởng hạnh phúc trong tương lai của mình”

Đồng ý với những gì Đán Thần nói, Tử Vân liền gật đầu và tiếp lời, “Thần lang nói đúng, tứ ca, tứ tỷ, muội tin, rồi sẽ có ngày, chuyện khi xưa

sẽ không còn ám ảnh bọn nhỏ và chúng có thể sống cuộc sống hạnh phúc như chúng ta”

Thở dài một tiếng, Hồng Tuyết dẫn theo Dạ Cơ cùng với Đán Thần, Tử Vân

về phòng riêng mỗi người, mang theo hy vọng, con cái họ sẽ có được thứ

hạnh phúc mà họ đang có mà không phải trải qua quá nhiều khổ đau, trắc

trở như mình

Có những chuyện, dù muốn đến mấy cũng sẽ không thể đạt được một cách dễ

dàng. Chuyện đó ai cũng biết nhưng mấy ai sẵn sàng kinh qua cái trải

nghiệm đó chứ?

------------------------------------

Ngồi ở trong phòng, đối diện với người đệ đệ mang khuôn mặt giống hệt

mình, Khuynh Đình mỉm cười rồi nói, “Kỳ đệ, đệ vẫn chưa hết giận Phụng

Nhan ư? Có phải đó là lý do đệ nói với mọi người chuyện Hoàng Liễu

không?”

Những lời Khuynh Đình nói khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của Khuynh Kỳ có đôi chút ửng đỏ, thần thái của chàng ta cũng vậy mà trở nên hơi mất tự

nhiên, “Ca ca, đệ… đệ… nhưng đó đúng là sự thật còn gì? Đệ đâu có… đâu

có đặt điều… đâu”

Đưa tay đặt lên bờ má trắng trẻo của Khuynh Kỳ, Khuynh Đình tiếp tục,

“Ta biết nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa là đệ phải nói cho mọi người

biết đâu? Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Phụng Nhan, nếu muốn nói,

nàng ta sẽ nói cho mọi người, không phải sao? Kỳ đệ, đệ nói xem, ta nói

có sai không?”

Gục đầu vào vai Khuynh Đình, Khuynh Kỳ xấu hổ nói, “Ca ca, đệ biết đệ

sai rồi. Ngày mai, trước khi tất cả rời khỏi ngọc lâu, đệ sẽ xin lỗi

Phụng Nhan, như thế đã được chưa?”

Khuynh Đình lấy tay vuốt ve đầu Khuynh Kỳ, dịu dàng lên tiếng, “Ta biết, mục đích đệ làm chuyện đó không hề xấu nhưng có những chuyện, người

khác muốn giữ riêng cho mình. Và nếu như chúng ta chẳng may tiết lộ,

điều đó có thể gây tổn thương cho người ta”

“Tâm hồn của chúng ta ai cũng thật nhạy cảm, dù cho họ có cố tỏ ra mạnh

mẽ đến nhường nào chăng nữa. Sâu thẳm trong trái tim mình, ai cũng hy

vọng có thể mang theo một số bí mật bên cạnh mình cho đến lúc lìa xa cõi đời. Nhưng nếu họ đã sẵn sàng sẻ chia những chuyện đó với ta, điều đó

đồng nghĩa với việc họ coi trọng ta, tin tưởng ta. Khuynh Kỳ, đệ nói

xem, nếu chúng ta phản bội lại lòng tin của họ, liệu họ có còn có thể

tin tưởng chúng ta nữa không?”

Khuynh Kỳ vòng tay ôm lấy ca ca mình, mặt chàng lại càng vùi sâu vào bờ

vai của Khuynh Đình, “Ca ca, đệ biết, đệ tự ý nói khơi mào chuyện của

Hoàng Liễu là không đúng. Nhưng chẳng phải Tử Y mới là ngươi trực tiếp

nói ra ư?”

Khuynh Đình cười nhẹ, giọng chàng trở nên có đôi chút dỗ dành người đệ

đệ của mình, “Kỳ đệ, giữa đệ và Tử Y so với Phụng Nhan có sự khác biệt.

Đệ chẳng nhẽ không nhận ra sao?”

Khuynh Kỳ ngẩng mặt lên, khó hiểu đáp, “Khác biệt? Không phải chúng ta

tất cả đều là bằng hữu của nhau, từ nhỏ lớn lên bên nhau sao?”

Khẽ mỉm cười, Khuynh Đình lắc đầu, “Rồi sau này đệ sẽ hiểu. Còn giờ, ta

với đệ sang phòng phụ mẫu một lúc, dù sao sắp tới chúng ta cũng không

thể ở cạnh hai người rồi”

Nghe vậy, Khuynh Kỳ liền đứng dậy, đi lên đằng trước, giấu Khuynh Đình

đằng sau lưng mình rồi cả hai cùng cất bước. Ở cách đó mấy phòng, Khuynh Vũ đang thư thái gối đầu lên đùi Yên Chi, giơ cao quyển sách lên trước

mặt mình rồi lẩm nhẩm đọc

Yên Chi đưa tay chỉnh lại mái tóc Khuynh Vũ, cất lời, “Vũ ca, chàng nói

xem, sắp tới, ở cuộc thi do Hoàng Quân tổ chức, Đình nhi, Kỳ nhi có thể

dễ dàng vượt qua, không gặp phải bất trắc gì không?”

Đặt quyển sách trên tay xuống ngực, Khuynh Vũ đưa mắt nhìn Yên Chi, “Yên Chi, chuyện đấy ta quả thực không biết. Dẫu thực lực của Đình nhi, Kỳ

nhi không phải là thấp nhưng núi cao còn có núi cao hơn, việc chúng dễ

dàng vượt qua kỳ thi e rằng…”

Yên Chi thở dài, nét mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng khôn nguôi, “Ngộ nhỡ…

ngộ nhỡ chúng bị thương thì sao? Muội … muội … không muốn….”

Nhận thấy sự lo âu của Yên Chi, Khuynh Vũ liền ngồi dậy, kéo nàng vào

trong lòng mình, bàn tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của người mình yêu nhất, “Yên Chi, nàng phải tin tưởng vào năng lực của hài nhi chúng

ta chứ? Nàng quên rằng chúng là Vampire sao? Hơn nữa còn là Vampire

thuần. Muốn đánh bại chúng đã khó, muốn gây tổn thương cho chúng còn khó hơn gấp bội. Chẳng nhẽ nàng đã quên, chúng cũng được tắm trong máu của

Hỏa Kỳ Lân sao?”

“Nhưng….”

“Ta biết, lo lắng cho người thân của mình là chuyện tất nhiên. Ta cũng

vô cùng lo lắng cho chúng nhưng nàng biết không, ta tin rằng, chúng có

thể vượt qua kỳ thi đó, dù có lẽ sẽ chẳng dễ dàng gì. Nàng phải có lòng

tin vào hai đứa con quý báu của ta với nàng chứ”

Nghe được những lời an ủi của Khuynh Vũ, tâm trạng của Yên Chi liền trở

nên khá hơn. Nàng gật đầu rồi rướn người, đặt lên môi tướng công mình

một nụ hôn. Sau đó độ chừng vài giây, ngoài cửa bỗng vang lên những

tiếng gõ, kèm theo giọng nói quen thuộc, “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi

xin tiếp kiến hai người”

------------------------------------

“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì ở đây vậy?”

Nhìn dáng hình vị nữ tử áo hồng đang không ngừng quan sát Thâm Tỉnh thảo cùng với cây Uyên Ương được trồng trong hoa viên, Hoàng Điệp không khỏi mỉm cười. Ngày đó, khi chủ nhân mang Uyên Ương quả về ngọc lâu, tỷ tỷ

liền nhanh chóng gieo trồng chúng cạnh bên Thâm Tình thảo. Thời gian

thấm thoát trôi, hai quả Uyên Ương giờ đây đã mọc thành hai cây Uyên

Ương to lớn, tỏa bóng mát xuống cả một khoảng vườn

Hồng Hoa nghe thấy Hoàng Điệp gọi liền quay người, mỉm cười nhìn muội

muội mình, “Hoàng Điệp, đêm nay tự dưng ta có chút khó ngủ nên liền ra

đây ngắm cảnh. Lúc nãy, ta cùng vừa nhìn thấy đám tứ đệ trở về phòng

mình từ đây xong, muội không gặp bọn họ sao?”

Hoàng Điệp lắc đầu, “Muội không thấy. Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ chuyện gì mà lại thao thức, không thể chợp mắt?”

Hồng Hoa chạm tay vào gốc cây Uyên Ương, trong lòng nàng xáo trộn những

nghĩ suy của riêng mình, “Ta… ta cũng không biết nữa. Bản thân ta… Bản

thân ta….Thôi, không nói chuyện của ta nữa. Muội muội, giờ này muội vẫn

còn thức, có phải cũng có điều gì trong tâm trí muội không?”

Một dáng hình thoáng qua trong tâm tưởng Hoàng Điệp khiến cho móng tay

nàng vô thức cắm chặt lấy lòng bàn tay. Nàng ôn nhu ngắm nhìn tỷ tỷ

mình, nở ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể, “Muội đơn giản chỉ muốn

ngắm sao mà thôi. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, đêm nay sao có đẹp không?”

Ngước mắt nhìn bầu trời ngập tràn tinh tú, Hồng Hoa gật đầu, “Muội muội, hay là chúng ta ngồi đây thưởng thức cảnh này đi? Dù sao, ta cũng không muốn trở về phòng mình”

Hoàng Điệp gật đầu rồi cùng với tỷ tỷ mình ngồi xuống, chiêm ngưỡng

khung cảnh nên thơ trước mắt. Sự yên bình trong khoảnh khắc này khiến

cho những nghĩ suy, lo lắng trong tỷ muội Hồng Hoa tựa như lắng lại rồi

tan biến trong không trung. Dẫu hai người họ biết rằng, vấn đề của mình

vẫn còn đấy chứ nào đã biến mất

Đôi khi, tự lừa dối bản thân mình cũng là một niềm hạnh phúc!

------------------------------------

Sánh bước cùng Dạ Nguyệt trên con đường vắng vẻ, Bạch Băng cảm thấy hồi

hộp không thôi. Lâu lắm rồi ta mới có dịp được một mình ở bên Dạ Nguyệt

huynh như bây giờ. Cảm giác này thật không gì có thể sánh bằng

Do không để ý, Bạch Băng chẳng may vấp chân, thân thể nghiêng nghiêng,

chỉ chực đổ nhảo xuống đất. Ngay lúc nàng chuẩn bị ngã, một bàn tay

trắng trẻo liền đưa ra, nắm lấy tay nàng với ý định kéo nàng lên. Tiếc

thay, do bị mất đà, cộng thêm việc thân thể vừa trải qua cuộc quyết đấu

nên phản ứng không được nhanh chóng nên Dạ Nguyệt không những không giúp được Bạch Băng mà còn cùng nàng ngã nhào xuống đất

Lo sợ Bạch Băng gặp phải thương tổn không đáng có, Dạ Nguyệt không chút

suy nghĩ liền đưa lưng chạm đất, biến mình thành một tấm đệm đỡ lấy Bạch Băng. Quả đúng như dự đoán, thân thể mềm mại của Bạch Băng liền đổ lên

tấm thân của Dạ Nguyệt, hơi thở của hai ngươi phả vào nhau, quyện vào

nhau, tạo nên một khung cảnh ám muội đến tột cùng

Nhận ra tình huống có vẻ không được tự nhiên, Bạch Băng liền ngượng ngùng ngồi dậy, “Dạ Nguyệt huynh, huynh có sao không?”

Dạ Nguyệt ngồi dậy, phủi phủi lớp bụi bám trên tà áo đỏ của mình, nhẹ

nhàng cất tiếng, “Ta không sao. Còn Băng muội, muội có sao không?”

Bạch Băng xấu hổ lắc đầu, “Muội không sao. Xin lỗi đã làm phiền huynh”

Dạ Nguyệt khẽ cười, “Chuyện nhỏ thôi. Muội không cần để tâm”

Dạ Nguyệt liền đứng lên, kéo theo Bạch Băng dưới mặt đất rồi hai người

lại tiếp tục đi về phòng riêng của mình. Cả chặng đường đi, cảm xúc của

Bạch Băng hỗn loạn không thôi. Tình cảnh vừa rồi lặp đi lặp lại trong

đầu nàng và không biết tự khi nào, đằng sau lớp vải che mặt, một vầng

bán nguyệt đã hiện lên

Đưa Bạch Băng về đến cửa phòng, Dạ Nguyệt liền giã từ. Đi về một mình,

chàng cảm giác có gì đó không quen và cũng hơi hơi khó chịu, dù chỉ là

thoáng qua trong tâm tưởng. Bỏ suy nghĩ khó hiểu đó qua một bên, Dạ

Nguyệt liền đi về phía giường, chợp mắt một giấc, bỏ lại sau lưng cuộc

chiến đấu cam go nhất từ trước đến nay của mình

Chập chờn trong giấc ngủ, khuôn mặt nữ tử quen thuộc lại hiện trên như

mọi lần, người nữ tử chàng cất giấu bao lâu nay trong cõi lòng. Chủ

nhân, tiểu yêu hy vọng người sẽ đạt được hạnh phúc, thứ hạnh phúc toàn

thể thiên hạ này phải ghen tỵ

------------------------------------

Sau khi cho mọi người lui, Tuyết Lăng cùng với Ngọc Giai đi về phòng của mình. Mấy khi được ở một mình với mẫu thân, Ngọc Giai liền tranh thủ cơ hội này làm việc bất kỳ đứa trẻ nào cũng làm với mẹ của mình – làm nũng

Thu cánh, thu đuôi lại, Ngọc Giai giờ không khác gì một nữ tử bình

thường. Nàng ôm lấy Tuyết Lăng rồi từ từ nằm xuống, đầu gối lên đùi mẹ

mình, “Mẹ, thời gian qua con với đệ đệ không ở bên mẹ, mẹ có nhớ chúng

con không?”

Tuyết Lăng gật đầu, “Nhớ, tất nhiên là mẹ nhớ hai con rồi. Ak đúng rồi,

mẹ có mang từ Huyền Thiên lâu về thứ này, đảm bảo hai con sẽ thích”

“Thứ gì vậy mẹ?”

Dùng pháp thuật hóa ra một cái hộp bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo,

Tuyết Lăng nhẹ mở, lấy từ trong đó một sợi dây chuyền mặt trái tim. Đưa

nó cho Ngọc Giai, Tuyết Lăng nói, “Sợi dây chuyền này mẹ có được khi

điều tra tin tức hộ cho khách hàng. Nó tên là Khai Tâm, có tác dụng…”

Ngọc Giai thấy Tuyết Lăng tự dưng ngừng nói, liền thắc mắc hỏi, “Sợi Khai Tâm này có tác dụng gì ạk?”

Tuyết Lăng nắm lấy tay Ngọc Giai nói, “Con hãy nhỏ một giọt máu của con, kèm theo chút thủy công của con vào mặt trái tim của sợi dây chuyền”

Không chút suy nghĩ, Ngọc Giai liền làm theo lời Tuyết Lăng. Mọi việc mẹ ta làm chắc chắn đều là vì ta và đệ đệ, ta tin rằng mẹ sẽ không bao giờ làm hại chúng ta. Vậy thì, ta chỉ cần làm theo lời mẹ thôi, không phải

sao?

Sau khi Ngọc Giai làm xong, Tuyết Lăng tiếp, “Bây giờ con hãy để Thế

Thành thay cho con và để cho nó làm điều tương tự với phong công của

mình”

“Vâng”

Lời vừa dứt, Thế Thành đã xuất hiện, thay thế cho Ngọc Giai. Chàng ta

không chút chậm trễ liền nhỏ máu với phong công vào mặt trái tim của sợi dây chuyền Khai Tâm. Sau khi làm xong, Tuyết Lăng liền mỉm cười rồi đeo sợi dây chuyền đó lên cổ nhi tử của mình

“Mẹ, đây là … “

“Sợi dây chuyền Khai Tâm này có thể giúp cho con và tỷ tỷ dễ dàng thay

đổi theo ý muốn của mình mà không phải chịu sự ảnh hưởng của các tác

nhân bên ngoài. Tức là, cho dù đối phương có dùng thủy công tấn công

con, con cũng sẽ không biến thành Ngọc Giai. Còn nữa…”

“Có thật không ạk?”

“Có thật không ạk?”

Giọng nam tử và nữ tử đồng thanh phát ra khiến cho Thế Thành không khỏi

ngạc nhiên. Giọng nói đó… giọng nói đó… chính là của tỷ tỷ mà!!! Sao tỷ

tỷ lại có thể…???

Tuyết Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thế Thành, từ ái giải thích, “Khai Tâm

còn có tác dụng giúp cho con và Ngọc Giai có thể cùng nói chuyện mà

không cần phải thế chỗ nhau. Tất nhiên là chỉ khi người nói muốn vậy.

Còn nếu không, người ngoài cũng không thể nghe được. Vừa nãy, do bất ngờ nên mẹ mới có thể nghe được tiếng của Ngọc Giai, còn bình thường thì đó là chuyện không thể”

Thế Thành vui mừng khôn xiết, liền ôm chầm lấy Tuyết Lăng, “Mẹ, món quà

này của mẹ quả thực hết ý. Như vậy, từ nay con có thể thoải mái nói

chuyện cùng tỷ tỷ rồi, không phải như trước đây, tự lẩm bẩm một mình

nữa”

Thấy cảnh Thế Thành ôm lấy Tuyết Lăng, Ngọc Giai cảm thấy hơi bị ghen tỵ liền nói, “Thế Thành, đệ có thể ra dáng nam nhi tý được không? Bao

nhiêu tuổi rồi mà còn ôm mẹ làm nũng nữa chứ?”

Thế Thành cũng không chịu kém phân liền đáp lại, “Vậy lúc nãy ai là người nằm trên đùi mẹ, ra vẻ mình còn bé lắm?”

“Ta … ta…”

“Sao? Đệ nói đúng rồi chứ gì? Tỷ tỷ, tỷ xấu tính lắm đó”

“Ta…”

Thấy Thế Thành và Ngọc Giai cãi nhau không khác nào hai đứa trẻ, Tuyết

Lăng cảm thấy thật tâm can tự dưng trở nên yên bình, vui vẻ đến lạ

thường. Lúc này đây, họ là Đoạn Tuyết Lăng, Đoạn Ngọc Giai, Đoạn Thế

Thành, một gia đình bình thường, hòa thuận, ấm êm, một gia đình của

riêng mình mà kiếp trước nàng không có cơ hội gây dựng

“Thôi nào. Lần đầu tiên 3 mẹ con ta được cùng nhau trò chuyện, hai con đừng có cãi nhau nữa. Nghe lời mẹ nào”

“Vâng ạk”

“Vâng ạk”

Và cứ vậy, ba người Tuyết Lăng thức nguyên đêm tán gẫu cùng nhau, kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới bể, những chuyện họ không còn lạ

lẫm gì nữa. Chẳng qua, họ chỉ muốn được người thân của mình kể lại mà

thôi. Cảm giác đó thật sự tuyệt vời, khi được vây quanh bởi thân nhân

dưới mái nhà của chính bản thân mình

Gia đình, hai tiếng thiêng liêng, thứ không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi con người trong bất kỳ hoàn cảnh nào!!!