Chương 47: Oán hận

Cơ thể ta… đau quá…

Dường như… có gì đó…

Phải rồi…

Ta bị… bị nữ sát thủ bí ẩn đó… đâm xuyên cánh tay ả ta … qua ngực trái của mình…

Nhưng … ả ta đâu biết rằng… tim của ta… không nằm bên trái…



Thân thể to lớn của Hoàng Lực nhè nhẹ cử động. Nặng nhọc mở mắt ra nhìn

xung quanh, điều Hoàng Lực thấy chỉ là khung cảnh đổ nát, máu me be bét. Đưa tay ấn chặt lên vết thương trước ngực để cầm máu, Hoàng Lực dùng

chút tàn lực cố hết sức đứng dậy, lê từng bước rời đi

Đám binh lính ta mang theo mình quả thực vô dụng. Cả bọn bị sát hại khi

còn chưa kịp bảo vệ ta. Chiến sĩ, đúng là không thể sánh bằng pháp sư,

không thể!

Đảo mắt tìm kiếm xung quanh, một tia hy vọng thoáng hiện lên trong đôi

mắt mờ dần vì mất máu của Hoàng Lực. Lữ Nhiên và Đằng nhi có vẻ đã bình

an vô sự rời khỏi chốn này, bởi dù máu me có ở khắp nơi nhưng ta không

thấy dù chỉ một mẩu y phục của hai người họ. Vậy là tốt, tốt rồi

Chỉ cần thoát khỏi nơi đây, về lại Thiên Lang, ta sẽ cho người điều tra

xem, rốt cuộc là kẻ nào dám thuê người sát hại ta! Ta dứt khoát sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!!!

“Phụ hoàng, người đi đâu đấy?”

Giọng nam tử quen thuộc vang lên từ phía sau khiến cho Hoàng Lực không

khỏi có chút giật mình. Quay lưng lại nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt

của hắn ta trở nên lạnh lùng tột độ, “Ngươi vẫn chưa chết sao?”

Nam tử cười lớn, “Phụ hoàng chưa chết, làm sao nhi thần có thể chết được cơ chứ? Người nói xem có phải không?”

Nhận thấy tình hình bất lợi của mình, cơ thể bị thương, pháp lực cạn

kiệt, Hoàng Lực liền đổi giọng, “Hoàng Liễu, con không sao, phụ hoàng

mừng quá. Nào, lại đây, chúng ta cùng trở về Thiên Lang, hài tử của ta”

Hoàng Liễu chầm chậm bước từng bước về phía Hoàng Lực, ánh mắt chàng

không biết tự lúc nào đã trở nên điềm tình đến lạ thường, “Phụ hoàng,

người biết không? Từ lâu, lâu lắm rồi, con vẫn hằng mong chờ một tiếng

người gọi con. Dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ trong phút chốc. Một ngày

nào đó, người sẽ ôm con vào lòng, nói với con người xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc, vì sự vô tình bấy lâu nay. Và rồi, con, người, mẫu hậu, Hoàng

Quân ca ca, Hoàng My tỷ tỷ, Hoàng Lam đệ đệ sẽ sống hạnh phúc bên nhau,

như bao gia đình khác”

Thứ nghiệt chủng như ngươi mà cũng đòi được ta yêu thương, được ta ôm ấp, xin lỗi ư? Ngươi có nằm mơ không đấy?

“Hoàng Liễu, phụ hoàng biết, phụ hoàng có nhiều chỗ không đúng với con. Liệu con có thể tha thứ cho phụ hoàng không?”

“Phụ hoàng, người có nhớ ngày con tròn 15 tuổi không? Hôm đó, con thực

sự muốn dành những phút giây thiêng liêng đó bên cạnh người. Cả ngày,

con chạy đi chạy lại, cố gây sự chú ý của người, mong sao người nhớ rằng người còn 1 đứa con trai là con. Nhưng không, tất cả đối với người chỉ

là vô nghĩa. Người dành hết tất cả thời gian người có cho Hoàng Đằng,

cho sinh nhật của hắn mà không hề đoái hoài đến nhi thần. Người có biết, khi đó, nhi thần buồn đến mức nào không?”

Ngươi muốn ta dự sinh nhật cùng với ngươi ư? Nực cười, hôm đó ta ở bên

Hoàng Đằng cả buổi còn cảm thấy không đủ, thời gian nào dành cho cái thứ nghiệt chủng như ngươi chứ? Nếu cho ta lựa chọn lại, ta vẫn sẽ làm như

vậy!

“Hoàng Liễu, con cho phụ hoàng xin lỗi. Quả thực phụ hoàng đã quá thiên

vị Hoàng Đằng, nếu như được lựa chọn lại, nhất định ta sẽ không làm như

vậy. Con phải tin phụ hoàng, đó đều là những lời từ tận tâm can cùa ta”

Hoàng Liễu bước đến trước mặt Hoàng Lực rồi dừng lại, chàng ta đưa mắt

nhìn phụ hoàng mình, ánh mắt chàng trong vắt tựa con suối êm đềm mùa

xuân, “Phụ hoàng, người nói xem, chúng ta có thể bỏ hết quá khứ sau lưng và bắt đầu lại từ đầu được không?”

Nếu không phải thân ta bị trọng thương, còn lâu ta mới phải quỵ lụy

ngươi như thế này! Khi quay về Thiên Lang, đừng hòng ta dành thời gian

với ngươi, vết nhơ của cuộc đời ta!!!

“Được. Chúng ta sẽ quên đi tất cả buồn phiền, khổ đau quá khứ và bắt đầu lại từ đâu. Hoàng Liễu, lại đây với phụ hoàng nào”

Nghe xong lời Hoàng Lực, Hoàng Liễu ngay lập tức nhào đến, ôm lấy phụ

hoàng của mình. Thấy vậy, Hoàng Lực không khỏi cười cười, ánh mắt hắn

cùng từ vẻ ân hận trở nên lạnh lùng như trước, thậm chí xen lẫn trong đó có cả sự ác độc ghê người

Một lúc sau, Hoàng Liễu liền buông Hoàng Lực ra. Đắc ý bởi thấy kế hoạch của mình đã thành công, Hoàng Lực khẽ mỉm cười rồi quay lưng bước đi,

“Hoàng nhi, giờ chúng ta cũng nên lên đường trở về Thiên Lang rồi chứ?”

Hoàng Liễu nhìn thật lâu bóng hình của Hoàng Lực rồi mở lời, “Không đâu. Chúng ta sẽ không trở về Thiên Lang”

“Cái gì?”

Vội vàng quay lại nhìn Hoàng Liễu, Hoàng Lực không ngờ rằng, cái chờ đón mình chính là một lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm xuyên qua ngực phải của mình. “Ngươi…”

Hoàng Liễu lắc đầu, “Chúng ta sẽ không trở về Thiên Lang mà chỉ có ta

thôi. Hoàng Lực, cái ôm lúc nãy là chút cảm tình, chút vấn vương trong

lòng ta còn sót lại dành cho ngươi. Bao năm nay, ta không lúc nào ngừng

hy vọng, một ngày nào đó, ta có thể có được tình cảm, sự công nhận của

ngươi. Nhưng, cái ta nhận được là gì ngoài sự đớn đau và thất vọng tràn

trề?”

“Ngươi biết không, ngày sinh nhật thứ 15 của ta, ở bên ta là những ai?

Là Hoàng Quân ca ca, là Hoàng My tỷ tỷ, là Hoàng Lam đệ đệ và Mộc Nhã

mẫu hậu. Không hề có ngươi! Chưa bao giờ có ngươi! Ta những tưởng một

ngày nào đó, ngươi sẽ thay đổi tâm tính, nhận ra bản thân có lỗi với ta, sẽ đối xử với ta tốt, thật tốt”

“Nhưng, đến hôm nay, khi đứng trước sinh tử, ngươi không chút suy nghĩ

liền hy sinh ta! Hoàng Lực, ta là hài nhi, là hài nhi ruột thịt của

ngươi!!! Sao, sao ngươi có thể tàn nhẫn, vô tình đến mức ấy cơ chứ??? Mẹ ta là nô tì nhưng điều đấy đâu phải là chuyện gì to tát đến mức khiến

cho ngươi ghẻ lạnh ta như vậy???”

Dùng chút pháp lực còn lại trong cơ thể, Hoàng Lực đánh về phía Hoàng

Liễu khiến cho Hoàng Liễu bay ra phía sau, đồng thời giải thoát bản thân mình khỏi thanh kiếm của chàng. Do hành động mạnh khiến cho máu từ vết

thương Hoàng Liễu gây nên tuôn chảy ròng ròng, hơn thế, đó còn là vết

thương trí mạng làm cho Hoàng Lực vô lực ngã nhào xuống đất

Run run chỉ tay về phía Hoàng Liễu, Hoàng Lực trợn tròn mắt nói, “Thứ

nghiệt chủng nhà ngươi, ta ân hận vì sao ngày đó không gϊếŧ cả ngươi

luôn đi, để đến bây giờ ta bị rơi vào hoàn cảnh này”

Lau vết máu nơi khóe miệng của mình, Hoàng Liễu hỏi lại, “Không gϊếŧ cả ta? Chẳng lẽ, chẳng lẽ,…”

Hoàng Lực cười lớn, “Ha ha… ngươi có biết vì sao, mẫu thân của ngươi lại chết không? Đúng, chính là ta, là ta ra lệnh cho người gϊếŧ chết ả đàn

bà đó. Là ta. Là ta…”

“Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy??? Dù sao đó cũng là người ngươi đã

lâm hạnh. Một đêm ân ái nghĩa trăm năm, sao ngươi nỡ đối xử với mẫu thân ta như vậy???”

“Ngươi còn hỏi tại sao ư? Mẫu thân ngươi chỉ là một con nô tì thấp hèn,

lại dám dụ dỗ ta, khiến ta ăn nằm với nó, lại còn sinh ra thứ nghiệt

chủng là ngươi! Ta đường đường là vua một nước, là người cao quý nhường

nào, sao có thể có phi tần xuất thân từ chốn dơ bẩn cơ chứ???”

“Đó cũng là lý do ngươi cho người sát hại mẫu thân ta? Là lý do ngươi

ghẻ lạnh ta? Tất cả đều bởi vì ngươi sợ ảnh hưởng đến sự cao quý của bản thân mình ư? Nếu đã như vậy, sao ngươi còn để mẫu thân sinh ra ta? Sao

năm đó ngươi không gϊếŧ ta luôn đi???”

“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến chuyện đấy ư? Ngay khi biết tin con

tiện nhân đó có bầu, ta đã muốn diệt trừ cả 2 ngươi ngay tức khắc. Nhưng khi đó, Mộc Nhã chưa có Hoàng Lam. Nàng ta không nỡ nhìn thấy một sinh

linh vô tội chưa kịp chào đời đã phải bỏ mạng oan uổng nên cầu xin ta

tha chết có ngươi. Chứ nếu không, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến giờ phút này ư?”

Mẫu hậu, là do mẫu hậu nên ta mới được yên ổn chào đời ư? Mẫu hậu, hài nhi… hài nhi…

“Hoàng Lực, ngươi sắp chết rồi. Trái tim của ngươi không phải nằm bên

phải sao? Ta đâm mộc kiếm qua đó, tuy không thể khiến ngươi chết bắt đắc kỳ tử nhưng thời khắc của người sắp tới rồi. Ha ha ha… ta cuối cùng

cũng sắp được giải thoát khỏi ngươi… khỏi ngươi rồi…”

Máu ào ào chảy ra từ vết thương do Hoàng Liễu và do cả Tuyết Lăng gây

nên khiến cho chút tàn lực sót lại của Hoàng Lực dần dần tan biến. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hàng loạt hình ảnh không ngừng tái hiện bên trong người quân vương một thời của Thiên Lang

Ngày hắn vẫn còn là một thái tử vui đùa bên mẫu hậu, phụ hoàng của mình. Ngày hắn biết được sự khác biệt của cơ thể mình với mọi người. Ngày hắn ra tay sát hại toàn bộ những người biết bí mật đó. Ngày hắn đăng quang

ngôi Thiên Lang quân chủ

Ngày hắn gặp Mộc Nhã và quyết định lấy nàng khi biết nàng chính là nghĩa muội của Đoạn Trung. Ngày hắn gặp Lữ Nhiên, người phụ nữ duy nhất hắn

yêu trên cõi đời này. Ngày hắn tự tay bồng Hoàng Đằng, đứa con trai yêu

dấu của mình. Ngày hắn sát hại đại hoàng tử với mục đích trải sẵn đường

cho Hoàng Đằng mai sau lên nắm quyền

Nhớ tới Lữ Nhiên, Hoàng Đằng, Hoàng Lực an nhiên mỉm cười. Lữ Nhiên,

Đằng nhi, hai người nhất định phải bình bình an an sống cho trọn cuộc

đời của mình, hãy luôn nhớ rằng, ta lúc nào cũng sẽ ở bên hai mẹ con

nàng, mãi mãi và mãi mãi…

Lê từng bước về phía Hoàng Lực, Hoàng Liễu đưa tay lên mũi hắn kiếm tra. Nhận ra Hoàng Lực đã chết, Hoàng Liễu cười lớn như điên như dại. Vậy là kết thúc rồi, kết thúc rồi… Bao năm tháng tủi nhục, bao năm tháng cô

đơn, hiu quạnh… Tất cả đã hết… hết thật rồi…

Nếu như không phải ta tìm thấy chút ít y thư cũ kỹ còn sót lại trong

cung, biết được bí mật về cơ thể mà Hoàng Lực luôn luôn che dấu, ta làm

sao có thể tự tay… tự tay…

Ha ha….

Tại sao?? Tại sao khi tất cả đã chấm dứt, ta lại không cảm thấy vui mừng… vui mừng như ta tưởng tượng cơ chứ???

Một giọt lệ khẽ chảy trên mặt Hoàng Liễu khiến cho chàng có chút không

tin đó là sự thật. Khóc? Ta khóc ư? Khóc vì một kẻ đối xử bạc bẽo với

ta, vô tình với ta, muốn dồn ta vào chỗ chết ư?

Những cảm xúc mạnh luân chuyển quá nhanh trong người Hoàng Liễu khiến

cho cơ thể chàng có chút không chịu nổi. Đầu óc quay cuồng, thân hình

Hoàng Liễu từ từ đổ xuống nơi Hoàng Lực trút hơi thở cuối cùng. Trước

khi mất hết tri giác, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong Hoàng Liễu

cùng với câu nói của người đó trước khi chàng lên đường đến Vĩ Đồ

Nếu có thể sống sót rời khỏi nơi đây, ta muốn gặp lại Phụng Nhan một lần thêm nữa… để nói những điều ta canh cánh tận đáy lòng…

Phụng Nhan… liệu ta còn có thể… gặp lại… gặp lại người???

-------------------------------------

Thiên Lang quốc

Mộc Nhã hồi hộp đi đi lại lại, mong chờ Hoàng Quân quay lại, kể cho nàng nghe kết quả của cuộc nói chuyện của chàng với Hoàng Lam thế nhưng đợi

mãi, đợi mãi mà không hề có chút thông tin nào từ phia Hoàng Quân dù là

nhỏ nhất

Sao tự dưng ta lại có linh cảm xấu về chuyện này như vậy??? Lạy thiên lạy địa đừng có chuyện gì xảy ra…

“Mộc Nhã”

Đúng lúc đó, giọng nói thân thuộc của Hoàng Quân vang lên khiến cho

những nỗi lo âu của Mộc Nhã dịu đi. Nàng nhanh chóng quay người lại, ôm

chầm lấy người mình thương, “Hoàng Quân, thế nào rồi? Lam nhi, Lam nhi

đón nhận chuyện đó như thế nào??? Thằng bé… thằng bé có bị sốc lắm

không???”

Hoàng Quân chăm chú nhìn Mộc Nhãm chầm chậm lên tiếng, “Ta … ta… Mộc

Nhã, nàng hứa với ta, lúc nghe chuyện này nhất định phải bình tĩnh”

Bước lùi về phía sau vài bước, Mộc Nhã bồn chồn nói, “Hoàng Quân, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chàng nói đi… nói đi…”

Hoàng Quân im lặng giây lát rồi cuối cùng cũng ngập ngừng mở lời, “Khi

ta nói mọi chuyện cho Lam nhi, thằng bé … thằng bé nói không tin, rằng

ta đang lừa nó, rằng ta và nàng cấu kết với nhau lừa nó. Không nghe ta

giải thích, nó … nó liền chạy thẳng ra ngoài. Thấy vậy, ta liền đuổi

theo không chút chậm trễ. Nhưng…”

“Nhưng? Hoàng Quân chàng nói tiếp đi. Nhưng sao?”

“Nhưng… ta không thấy bóng dáng nó đâu hết cả”

“Cái gì”

Hét to lên một tiếng, thân thể Mộc Nhã lảo đảo, tưởng chừng có thể ngã

quỵ bất cứ lúc nào. Hoàng Quân nhanh chóng giang tay đỡ lấy nàng, an ui

từng tiếng, “Nàng đừng lo. Ta đã cho người đi tìm Lam nhi rồi, đảm bảo

sẽ có tin tức, nàng… nàng đừng làm ta… làm ta sợ”

Vùng ra khỏi tay Hoàng Quân, Mộc Nhã không ngừng lẩm bẩm, “Lam nhi, ta

phải đi tìm Lam nhi. Lam nhi, con đang ở đâu? Đừng dọa mẫu hậu, đừng dọa mẫu hậu…”

“Mộc Nhã, nàng phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Lam nhi chắc chắn không có việc, không có việc gì đâu”

“Nhưng… nhưng…”

Đúng vào lúc đó, khi tâm trí Mộc Nhã chực vụn vỡ, phía sau hai người

Hoàng Quân vang lên tiếng nói, khiến cho họ vui mừng khôn xiết, “Bẩm, đã tìm được Hoàng Lam hoàng tử rồi ạk”

Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang, những điều tiếp theo Hoàng

Quân, Mộc Nhã nghe được lại làm cho sắc mắt hai người tái xanh, thân thể run rẩy từng đợt. Dùng chút tàn sức còn sót lại, Hoàng Quân đỡ lấy Mộc

Nhã rồi nhanh chóng ly khai, những mong sớm gặp lại được Lam nhi bé bỏng của mình