Quyển 1 - Chương 1: Thương tâm bỏ mình

Trong tầng hầm u ám, một cô gái một thân y phục bó sát màu đen, đem dáng người lung linh, tinh tế tăng thêm vẻ nổi bật cùng xinh đẹp.

Cô gái bị người trói trên một cái trụ hình bằng sắt. Vi cúi đầu, mái tóc đen nhánh buông thả tự nhiên như là rong biển đã che khuất khuôn mặt của cô.

Từ trên thân cô gái lan tỏa ra là nồng đậm đau thương, thê lương vô tận, còn xem lẫn một chút hương vị của quyết tuyệt, từng chút từng chút lan tỏa trong không khí.

Tầng hầm to như vậy, không chỗ nào không bị đau thương thê lương này bao phủ…

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa tầng hầm truyền đến từng trận tiếng bước chân, tiếp theo là khóa sắt cùng cửa sắt va chạm phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

Là có người mở cửa ra.

Cô gái mặc đồ đen bị trói nhất thời thu hồi đau thương cùng quyết tuyệt, ngẩng đầu, thay bằng biểu tình vô vị lạnh như băng. Cô dường như biết người tới là ai, dùng kiên cường đến bảo hộ kiêu ngạo cùng tự tôn của cô…

Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tột đỉnh mang theo vẻ hàn băng, giống như đau kịch liệt vừa rồi không phải từ trên thân cô phát đi ra.

Lấy băng vì xương, lấy tuyết vì thần, dường như cô từ nhỏ chính là băng mỹ nhân không có cảm tình, không có độ ấm.

Cửa bị đẩy ra, tầng hầm âm u bị chiếu vào một chút ánh sáng mặt trời.

Sắc màu ấm của ánh sáng mặt trời, như là một đường quanh minh hướng thẳng về phía hắc ám. Tạo thành một hình ảnh đổi lập rõ ràng với sự u ám của tầng hầm, làm cho người ta có một loại cảm giác chênh lệch về thị giác.

Một chàng trai tuấn khí xuyên qua ánh mặt trời đi đến, phía sau anh, là một cô gái dáng người cao gầy có diện mạo hơi anh khí.

Bước chân của chàng trai đi phía trước có chút hỗn loạn, đôi mắt màu cọ dao động một chùm sáng không thể gọi tên, mang theo chút cảm giác chột dạ, ánh mắt lóe lên đảo quanh không gian, nhưng vẫn luôn không dám dừng lại ở trên thân của cô gái mặc đồ đen.

Cô gái phía sau dường như không hài lòng tốc độ của chàng trai, đột nhiên lướt qua người anh, đi đến phía trước. Tiếp theo, trên mặt treo lên một chút tươi cười đầy đắc ý, bước dài vài bước, liền đi tới đối diện cô gái mặc đồ đen bị trói, cười tươi sáng:

“Ha ha ~, Nam Cung Vũ Huyên, hạnh ngộ.”

Trong thanh âm của cô mặc dù khách khí nhưng lại mang theo khinh thường, đắc ý cùng chế nhạo không thể xem nhẹ.

“Độc cùng vật phẩm giao dịch lần này của bọn mày đã bị cảnh sát một lưới bắt hết, hơn nữa…”

Nói tới đây, cô gái cố ý tạm dừng một chút, sau đó cười cong mắt, thanh âm lớn thêm, lạnh nhạt nói:

“Ba trăm hai mươi hắc bang thuộc ‘Hắc đạo liên minh’ bọn mày, tổng cộng ba vạn sáu ngàn bảy trăm người, trừ mày ra, toàn bộ bị bắt.”

Trong giọng nói lộ ra thái độ kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi.

“Ha ha, thật không? Vậy thật đúng là muốn chúc mừng bọn mày.”

Cô gái mặc đồ đen lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói nghe không ra chút ưu tư, nhưng trong mắt sáng đã có một vệt máu hồng sắc hiện lên, không người phát hiện.

Cô gái mặt mang mỉm cười thấy phản ứng Nam Cung Vũ Huyên không hề thống khổ, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng hung ác vì chưa đạt tới mục đích, nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền bị ẩn nấp.

Xoay người ôm lấy cánh tay chàng trai tuấn khí, thân mình hơi hơi hướng về phía trước đẩy, như là muốn dán tại trên thân chàng trai. Rồi ra vẻ ngọt ngào, tư thái tiểu nữ người, nửa làm nũng nửa khoe khoang mở miệng:

“Huân, chúng ta mau đưa cô ta mang về sở cảnh sát đi thôi! Mọi người còn chờ chúng ta đó! Ha ha ha ~, lần này anh làm tốt như vậy, em quyết định gả cho anh.”

Thanh âm điệu như chảy nước vừa dừng, trong ánh mắt tràn đầy toàn hạnh phúc, nhưng là, ánh mắt của cô lại âm thầm liếc hướng cô gái bị trói.

‘Hừ, Nam Cung Vũ Huyên trước kia không phải mày rất đắc ý sao? Hiện tại, tao xem mày còn đắc ý nổi không?! Ha ha, đồ tiện nhân như mày, trở về sở cảnh sát xong, tao xem mày làm sao bây giờ!’

Chàng trai được gọi là Huân không dấu vết tính rút cánh tay ra, nhưng lại bị ôm càng ngày càng chặt, ánh mắt trầm xuống.

‘Bây giờ còn không phải lúc trở mặt, hơn nữa ….’

Trong lòng cười khổ một tiếng, âm thầm nói với bản thân:

‘Dư Tử Huân, mày còn đang rối rắm cái gì? Công thành danh toại, mày cưới Tiểu Vũ, đó là giấc mơ mày luôn muốn hoàn thành.’

Sau khi Nam Cung Vũ Huyên nghe xong lời của cô gái kia nói, ngực đau đớn một hồi, đôi tay sau lưng nắm chặt, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, sống chết áp chế ưu tư sắp không khống chế được trong lòng cô. Giương lên nụ cười trào phúng, thái độ đầy kiêu ngạo. chậm rãi nhìn xa xăm nói với cô gái kia.

“A~. cảnh sát Lâm thật có tinh thần đáng biểu dương nha ~. Vì muốn phá án mà có thể đưa vị hôn phu của mình lên giường của tao. Hình như còn là xử nam nha, hương vị thật sự không tệ.”

Tiếng nói có chút lương bạc mang theo bảy phần khinh thường cùng ba phần trào phúng.

Nhưng là lời nói ra miệng là như thế nhưng trong lòng cô lại tự giễu:

‘Ha ha, Nam Cung Vũ Huyên mày đánh bị coi thường lắm, bây giờ mà mày vẫn còn đau lòng được sao?’

Thu đi dao động trong mắt, tròng mắt đen sâu thẳm như ngôi sao sáng trên bầu trời đen kia hiện tại là trạng thái gió lốc cuồng liệt nổi lên trong vẻ yên lặng bên ngoài. Hoa bỉ ngạn yêu dị đang điên cuồng nảy nở:

‘Thân ái à, anh chuẩn bị sẵn sàng để xuống địa ngục chưa?’

Nội tâm cô xẹt qua vệt cười lạnh.

Cho dù yêu thì sao? Nợ cô, cô đương nhiên đều đòi lại.

Chàng trai nghe thấy lời Nam Cung Vũ Huyên trào phúng, ánh mắt rốt cuộc dừng ở trên thân cô, trong mắt đầy vẻ áy náy.

“Huyên Nhi…”

Thâm âm kia như nỉ non, nhưng tại tầng hầm tĩnh mịch này lại vô cùng trong sáng. Tiếng nói từ tính của chàng trai phiêu tán trong không khí đông lạnh, mang theo ưu sầu, cùng với … hối hận khó có thể phát hiện?

Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là nghe được lời chàng trai lẩm bẩm, nột tâm xẹt qua một tia khinh thường cùng cay đắng.

A~ đã đến lúc này rồi anh ta còn muốn tiếp tục diễn trò sao? Còn cho rằng cô sẽ vẫn giống như trước kia, nhìn thấy anh là sẽ lòng rối bời sao? Nằm mơ…

Đôi mắt hơi khép lại che dấu nội tâm đang dao động, sau đó một lần nữa mở ra, trong đôi mắt đen tối kia trừ vẻ quyết tuyệt ra đã không còn thần sắc nào khác.

Cô gái có dáng người cao gầy thấy chàng trai mở miệng, tâm trạng xuống dốc, đột ngột lên tiếng:

“Ha ha, chuyện này thì có là gì, làm gì có thằng con trai nào trước lúc kết hôn chưa từng xảy ra quan hệ với một hai đứa con gái? Mày, tao coi như là gái ngành mà Huân mua vui ở bên ngoài là được rồi. Ha ha, nhưng là gái không cần tiền.”

Lời nói chanh chua này không xứng với diện mạo anh khí của cô gái kia chút nào. Đúng vậy, cô cùng Huân vốn là người yêu, nhưng vì tiêu diệt “Liên minh hắc đạo”, cô khuyên Huân đi tiếp cận Nam Cung Vũ Huyên. Nhưng cô không thể nào ngờ, Huân sẽ thật sự xảy ra chuyện kia với cô ta, cho nên riêng về điểm này, cô đương nhiên phải khiến cho cô ta chết không có chỗ chôn.

Tiếng nói vốn có chút bén nhọn của cô gái ở trong tầng hầm yên tĩnh này lại càng mang vẻ đột ngột. Chàng chai được gọi là Huân thoáng nhíu mày một chút:

“Tiểu Vũ, em đang nói cái gì?”

Huân nghe lời xấu xa của cô gái nói xong, trong lòng rất khó chịu, lên tiếng quát khẽ.

Tình cảm của Huyên Nhi trái ngược hoàn toàn với biểu hiện mà cô biểu hiện ra bên ngoài, nó thật sự… rất đơn thuần …

Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng thống khổ. Rõ ràng cục diện này là do một tay anh tạo nên, nhưng là vì sao anh lại thấy có chút hối hận đây?

Nghe Dư Tử Huân nói chuyện giúp Nam Cung Vũ Huyên, nội tâm Lâm Vũ xẹt qua một tia oán độc, thanh âm cũng bén nhọn hơn:

“Dư Tử Huân, anh định nói chuyện giúp con tiện nhân này sao? Hừ ~, anh đừng quên, cô ta là người đứng đầu “Liên minh hắc đạo”. Mà anh, là một cảnh sát.”

A, giỏi nha, Dư Tử Huân, tao biết mày động tâm với con nhỏ này, nhưng là lấy thân thế của cô ta, tội danh của cô ta chắc chắn sẽ bị phán tử hình. Mà mày, nhất định là của Lâm Vũ tao. Vĩnh viễn chỉ có thể là của tao mà thôi.

“Tiểu Vũ, Huyên Nhi cô ấy…”

Rõ ràng lý trí nói với anh muốn quyết đoán mang cô ấy về sở cảnh sát, nhưng tâm lại như không chịu khống chế muốn nói tiếp lời nói bảo hộ cô ấy…

“Được rồi, tao không rảnh xem bọn mày diễn trò, không phải muốn mang tao đi báo cáo kết quả công tác sao? A, còn không đi sao?”

Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy lời Dư Tử Huân, lời nói có chút lười nhác mang theo vài tia không kiên nhẫn.

Hừ ~, hiện tại là đang làm cái gì đây? Muốn nói chuyện giúp mình sao? Haizz~, thật không thể hiểu nổi, đến lúc này còn giả vờ giả vịt, rất thú vị sao? Là đang khoe khoang kỹ xảo của anh ta sao?

Nam Cung Vũ Huyên lạnh nhạt nghĩ.

Xác thực, kỹ xảo tốt lắm nha. Tốt đến để cho nàng không nhận ra bộ mặt thật của anh ta, xem đại sói xám là tiểu bạch thỏ, ngây ngốc cứu, hơn nữa còn tặng kèm cho anh ta trái tim của cô cùng toàn bộ “Liên minh hắc đạo”.

Cô như vậy, thật sự là … rất ngốc.

“Huyên Nhi…”

Có chút bối rối mở miệng, lại không biết nói cái gì.

Lâm Vũ thấy Dư Tử Huân vừa muốn xen miệng nói chuyện, oán niệm trong lòng càng sâu:

“Tốt! Hừ, mày đã muốn chết sớm một chút, như vậy tao sẽ thanh toàn mày.”

Nam Cung Vũ Huyên, mày có tướng mạo đủ để cho mọi thằng con trai si mệ, Huân cũng bị tướng mạo của mày mê hoặc sao? Nhưng là, anh ấy là của tao.

Lâm Vũ từ bên eo lấy ra còng tay, muốn tiếp cận Nam Cung Vũ Huyên để còng tay cô lại. Trong lòng tưởng tượng ra tương lai bi thảm của Nam Cung Vũ Huyên mà cảm thấy thoải mái không thôi.

Xinh đẹp hơn nữa thì có lợi gì, vẫn là bị cô bắt được.

Nam Cung Vũ Huyên thấy Lâm Vũ đến gần, trong lòng cười lạnh, hơi điều hòa hơi thở của bản thân, đem toàn bộ cơ thể điều tiết đến trạng thái thích hợp nhất để phản kích, nhưng diện mạo lại vẫn biểu hiện ra trạng thái mở mịt.

Phía sau lưng của Nam Cung Vũ Huyên, nơi mà Lâm Vũ cùng Dư Tử Huân không nhìn thấy được, đôi tay nắm thành quyền của cô đang chậm rãi buông ra, trong tay nắm chặt rõ ràng là hai đầu dây thừng trói chặt cô.

Chuyện này có nghĩa là gì? Nghĩa là Nam Cung Vũ Huyên đã sớm cởi trói, nghĩa là cô cố tình đợi ở chỗ này đợi bọn họ đến mà thôi.

Nam Cung Vũ Huyên mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng ý cười thản nhiên trong mắt lộ ra rõ ràng, không phải ý cười ấm áp, cũng không phải ý cười lạnh như băng mà là ý cười mang theo điên cuồng cùng … kiên quyết.

Tiết mục nhàm chán này lập tức sẽ kết thúc đi ~. Tất cả mọi chuyện đều nên kết thúc … Bao gồm trái tim đã bị phá hủy thành mảnh nhỏ của cô.

Chờ đến lúc Lâm Vũ vừa đi đến phía sau Nam Cung Vũ Huyên, chuẩn bị đưa tay còng lấy tay cô, Nam Cung Vũ Huyên mạnh mẽ tránh thoát khỏi dây thừng trên người. Tay mắt lanh lẹ dùng tay phải nắm giữ tay Lâm Vũ giữ ở sau người, khuỷu tay đánh, công kích đến đốt ngón tay của Lâm Vũ, khiến cô ta không thể phản kích. Lại lưu loát xoay người một cái, đưa phần lưng của Lâm Vũ áp trước người cô, đối mặt với Dư Tử Huân, ngón tay thon dài thản nhiên đặt lên cổ Lâm Vũ.

Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia tươi sáng đến cỡ nào a ~. Nó thuần khiết như thiên sứ. Nhưng nụ cười vô hại lúc này của cô lại khiến Lâm Vũ sợ hãi, khiến Dư Tử Huân hối hận.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Vũ không biết sống chết đang giãy dụa, cười lạnh một tiếng, dùng sức một chút, “rắc” một tiếng, một cánh tay của Lâm Vũ đã theo tiếng kia mà trật khớp.

“A ~!”

Lâm Vũ đau hô lên tiếng.

“Huyên Nhi! Em đang làm gì, nhanh chóng buông Tiểu Vũ ra!”

Dư Tử Huân cả kinh nói.

“Dư Tử Huân, đừng gọi tên của tao, mày, không xứng.”

Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh nói.

Ngữ khí thản nhiên bình thường, ban đầu mang theo chút châm chọc nhưng về sau lại như người xa lạ.

Không xứng, một thằng con trai lợi dụng tình của của một đứa con gái, trong mắt cô còn không bằng bùn nhão.

Ánh mắt sắc bén liếc nhìn súng lục ngay eo Lâm Vũ, lại cảm thán độ ngốc nghếch của cô ta, tay phải cầm lấy cổ Lâm Vũ, cái cổ mảnh mai yếu ớt kia khiến cho Lâm Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tay trái cô lại đưa tới eo Lâm Vũ, lấy súng ra.

Huyên… Huyên nhi, em muốn làm gì? Mau buông súng ra.”

Đồng tử co rút lại, thanh âm của Dư Tử Huân mang theo chút run rẩy.

Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên nghe thấy sự khác thường trong thanh âm của anh ta, châm chọc trong lòng càng sâu.

“Buông ra? Dư Tử Huân, mày lấy thân phận gì nói chuyện với tao đây? Cứ như vậy sợ tao thương tổn nó?”

“Đáng tiếc, việc tao muốn làm hôm nay chỉ là tặng mày một phần lễ vật mà thôi! Một phần lễ vật cuối cùng, cũng là một phần trừng phạt đối với bản thân tao.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm nhanh chóng hiện lên một chùm sáng khát máu, nhanh đến làm cho người ta không thấy được…

Tiết mục nhàm chán này cũng nên kết thúc thôi …

Nam Cung Vũ Huyên nhấc chân đạp một đạp, đánh bay Lâm Vũ ra cách mất mét, khiến cô ta lảo đảo, ngã xuống đất, sau đó cô nhanh chóng chỉ miệng súng vào tim cô ta, lộ ra nụ cười đầy tàn nhẫn.

Dư Tử Huân thấy Nam Cung Vũ Huyên như thế, rõ ràng cô muốn gϊếŧ chết Lâm Vũ, tuy khoảng cách này không dễ bắn, nhưng đối với Nam Cung Vũ Huyên mà nói thì nó không là vấn đề.

Qd thật nhanh, Dư Tử Huân nhanh chóng hướng đầu súng về phía vai trái của Nam Cung Vũ Huyên, giữ súng bóp cò.

Nhưng đúng lúc này, súng trong tay Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên quay ngược lại, miệng súng đối diện với vị trí trái tim của chính cô…

“Đùng …”

“Đùng …”

Hai tiếng tiếng súng đồng thời vang lên.

“Ư…~”

Nam Cung Vũ Huyên kêu rên lên tiếng, thân mình vì bị đau đớn kịch liệt bao trùm mà hơi hơi rung động, nhưng là đứng thẳng tắp, không có ngã xuống.

Trên mặt vẫn là vẻ hàn băng bap phủ, mặt không chút thay đổi nhìn về nhớp nháp trào ra chỗ vai trái, nước mắt vô ý thức chảy xuống…

Hóa ra, đến một khắc cuối cùng, người buông tay, vĩnh viễn đều là cô a…

“Cộp ~!”

Súng trong tay Dư Tử Huân theo tiếng mà rơi xuống, hai mắt trừng lớn, không thể tin nhìn Nam Cung Vũ Huyên, thân thể không tự chủ được run rẩy.

Huyên Nhi, Huyên Nhi…

Ý lạnh đánh úp lại, không trung trừ bỏ mùi máu nồng đậm tươi tản mát ra, còn có một chút điên cuồng cùng với… Tuyệt vọng.

Nam Cung Vũ Huyên liền như vậy đứng ở đó, màu máu đỏ tươi nhiễm vạt áo, trên áo màu đên hiện ra những đóa hoa bỉ ngạn đầy yêu dã…

Hai loại nhan sắc kỳ dị nhu hợp vào nhau, dung thành dụ hoặc trong máu tanh…

Khuôn mặt của cô cũng lây dính không ít máu tươi, phủ lên da dẻ trắng nõn, càng đem khí chất của cô thể hiện yêu dị, như tử thần thu gặt sinh mệnh.

Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên đảo qua Dư Tử Huân bị cô dọa đến choáng váng, trong lòng châm chọc nói:

‘Ha ha, Dư Tử Huân, bởi vì trái tim này bị mày bao phủ, thật sự làm tao chán ghét đến cực điểm … trái tim như vậy đặt ở trong thân thể tao, làm tao kinh tởm muốn nôn… Cho nên, tao từ bỏ.’

Dời mắt đi, cô không muốn làm cho vật ghê tởm kia làm ô nhiễm tầm mắt của cô.

‘Pa pa, Huyên Nhi thấy thẹn với người, cô phụ phó thác của người, khiến cho “Liên minh hắc đạo” hủy trong tay Huyên Nhi. Huyên Nhi xuống dưới bồi tội cùng người và các huynh đệ…”

Chỉ là đáng tiếc, vở kịch của hai người kia, Huyên Nhi thấy thật chướng mắt … Bất quá, kịch bản mà Huyên Nhi viết thực hay nha, cho nên … Cần phải diễn cho đủ …

Pa pa, người ở trên trời có linh, hãy nhìn cho rõ đi…

Ha ha ha… Dư Tử Huân, Lâm Vũ, kế tiếp là đại lễ tao tặng cho bọn mày, bọn mày hẳn là sẽ rất thích, tuyệt đối không nên phụ một mảnh “tâm ý” của tao nha.

Ý thức của Nam Cung Vũ Huyên rốt cuộc chậm rãi tan ra, hai tròng mắt rực rỡ như tinh linh chậm rãi khép lại. Nhưng là, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vẫn đứng thẳng tắp như trước, cũng không gục xuống … Đó là kiêu ngạo cùng tự tôn cuối cùng của cô.

Dư Tử Huân đang thất thần, lảo đảo đi đến bên người Nam Cung Vũ Huyên, vươn tay run rẩy sừng sững muốn đυ.ng vào cô.

Nhưng giây tiếp theo, đồng tử anh hơi co lại, thanh âm này, hương vị này … Là… Là thuốc nổ?!

Không kịp chờ anh làm ra phản ứng, nổ mạnh kịch liệt trong tầng hầm nhỏ hẹp ầm ầm tóe khai, ánh lửa thật lớn bùng lên tận mây trời, dường như muốn đốt trời diệt đất…