Quyển 1 - Chương 2: Cuộc chiến tranh giành ôn tuyền

Đại lục Húc Nhật, giờ phút này trời chiều nghiêng hẳn đi.

Cuối ngày, ánh nắng chiều bao phủ mặt đất như nó được khoác thêm một tầng lụa mỏng màu vàng nhạt.

Sâu trong một phiến rừng trên núi Triêu Dương, cây cối sum xuê cành lá che lấp mặt trời, ánh sáng của hoàng hôn nhàn nhạt chẳng khác gì không có, toàn bộ cánh rừng u ám yên tĩnh…

Nhưng là, ở giữa cánh rừng, thì không hẳn vậy.

Cách ôn tuyền khoảng chừng ba thước, chiếm vị trí trung tâm của rừng, bởi vì chỗ ôn tuyền không có cây cối sinh trưởng, chỉ có những kỳ hoa dị thảo thấp bé. Đó là lý do mà ở phía trên ôn tuyền có một nơi chưa bị nhánh cây che lấp.

Ánh sáng mặt trời liền ở nơi này chiếu rọi, cột sáng màu da cam chiếu xuống chỗ hơi nước đang bốc lên, nhuộm thêm cho nó một tầng màu sắc ấm đầy mộng ảo…

Bỗng nhiên, cách đó không xa một thân ảnh lục sắc – dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng lại rất mạnh mẽ, cấp tốc hướng về phía ôn tuyền mà chạy, ngay khi hắn vừa muốn nhảy vào ôn tuyền thì thân hình kia đột nhiên ngã xuống.

“Chết tiệt ~!”

Thanh âm non nớt, rầu rĩ từ thân ảnh nằm úp sấp trên mặt đất truyền ra.

“Ha ha ha…, độc của Thượng Quan Tuyệt Trần, ngày càng lợi hại! Cái này, nếu là hiệu quả không tốt như lời hắn nói, vậy một suối nước sạch chẳng phải bị một con rệp làm ô nhiễm.”

Đi cùng với tiếng cười sang sảng ấy một thân ảnh xinh đẹp từ trong chỗ tối chậm rãi đi ra.

Đây là tiểu tử ước chừng sáu, bảy tuổi, trên người mặc bộ đồ luyện công màu đen, đôi mắt to tròn đen láy, môi mỏng phấn đô đô, rất là đáng yêu.

Thế nhưng, cái làm người ta hấp hẫn nhất, không phải là ngũ quan xinh xắn cùng diện mạo đáng yêu của hắn, mà là mái tóc đỏ chói mắt được vấn lên một nửa.

Tuy là, ánh sáng trong rừng lúc này không tốt, nhưng quả đầu đỏ rực ấy không làm ta cảm thấy ảm đạm chút nào, ngược lại ở nơi u ám này nó giống như một luồng sáng, phát ra ánh sáng lóa mắt mà nhu hòa…

Tiểu tử tóc đỏ vừa dứt lời, trong rừng liền truyền ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

“Tư Không Huyền Dịch, chỉ một lần này thôi.”

Nương theo thanh âm trong trẻo đó, lại một tiểu tử sáu bảy tuổi từ trong rừng đi ra. Thân mặc y phục đơn giản màu trắng, dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân. Còn có, đôi mắt màu bạc trong suốt băng lãnh, cả người lộ ra khí chất lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi của hắn.

Tiểu oa nhi có đôi mắt màu bạc, cũng chính là tiểu tử bị tiểu oa nhi tóc đỏ – Tư Không Huyền Dịch kia gọi là Thượng Quan Tuyệt Trần.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi vòng qua vật cản (Tư Không Huyền Dịch cùng người nằm trên đất) đến bên cạnh ôn tuyền ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu các loại kỳ hoa dị thảo…

Tư Không Huyền Dịch nhìn bóng dáng lạnh nhạt, đìu hiu của Thượng Quan Tuyệt Trần, bĩu môi, sau đó đem tay nhỏ bé đặt trên đai lưng, chuẩn bị cởϊ áσ tắm rửa.

“Tư Không Huyền Dịch! Bản cung từng nói, ôn tuyền này, Bản cung muốn. Cho nên, Bản cung, Bản cung tắm trước! Ngươi đây là đang tìm chết!”

Thanh âm bá đạo còn chưa hạ xuống, một thân ảnh màu đen liền vội vã xuất hiện, cũng hướng về phía Tư Không Huyền Dịch đánh ra đòn tấn công ác liệt.

Lúc đầu, hắn định nói là ‘Bản cung mới có thể tắm’, nhưng là suy nghĩ một chút, cảm thấy nó không thực tế, cho nên nói đến nửa đường liền nhanh chóng sửa lại.

“Quy Hải Lộng Nguyệt! Ngươi có bệnh a?!… Ngươi nói là của ngươi thì nó phải là của ngươi ư?!… Vậy ta nói nó là của ta thì sao!”

Tư Không Huyền Dịch vừa ngăn cản những công kích không chút lưu tình của Quy Hải Lộng Nguyệt, vừa hổn hển quát.

“Vậy ngươi chính là muốn chết!”

Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe hắn nói như vậy, tức giận trong đôi mắt màu vàng lại vọt lên cao, ra tay càng thêm hung hiểm.

Hai người ở bên cạnh đánh đến quên trời quên đất, mảy may không phát hiện, đang có một thân ảnh màu xanh lục nhàn nhã mà đi về phía ôn tuyền…

Này là một tiểu nhân nhi giống như yêu tinh, từ trên xuống dưới không chỗ nào là có người có thể sánh bằng.

Cũng là dáng vẻ năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tuy rằng còn chưa nẩy nở, nhưng là, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo làm người khác muốn bổ nhào vô, bờ môi non mềm màu hồng phấn óng ánh như bôi mỡ, cái mũi tinh xảo đẹp đẽ, hang mi dày cong vυ"t, cặp mắt hoa đào màu lục câu hồn, khiến cho người ta cảm thấy thần bí cùng kinh diễm…

Hết thảy những thứ này, mơ hồ có thể thấy được sau này hắn sẽ trở nên xinh đẹp, tao nhã, tuyệt thế vô song.

Lục y tiểu nhân nhi thản nhiên liếc mắt nhìn hướng hai người đang so chiêu, môi anh đào khẽ mở:

“Người dã man ~.”

Tự nhiên kéo dài âm cuối, không vì tiếng nói non nớt mà mất đi cảm giác quyến rũ, ngược lại còn làm tăng thêm một chút ý nhị đặc biệt.

Thu hồi tầm mắt, tay nhỏ bé trắng noãn đặt lên đai lưng, thế nhưng là đai lưng mới vừa cởi bỏ, sau cổ hắn liền bị người túm lên.

“Tây Môn Vân Ảnh, nữ nhân, nên về phòng, đóng cửa lại, tắm rửa thật tốt. Ban ngày ban mặt, ngươi, không thích hợp đi ra.”

Mới vừa nghe, là tận tình cùng hảo tâm khuyên bảo, nhưng nếu nghe thật cẩn thận, không khó để phát hiện ra ý giả dối.

Tây Môn Vân Ảnh quay đầu, đôi mắt hoa đào trừng lên, trong tròng mắt màu xanh lục xuất hiện tia bóng tối.

“Đông Phương Dật Hàm! Ngươi nói ta là nữ nhân?”

Giọng nói đầy giận dữ, hiển nhiên là được rít qua kẽ răng.

Đông Phương Dật Hàm chẳng những không chút sợ hãi nào đối với sự tức giận của hắn, trong đôi mắt hồ ly màu hổ phách ngược lại hứng thú dạt dào:

“Ha ha, được rồi. Là ta sai lầm rồi, ngươi là nữ hài, không phải nữ nhân.”

Lời này vốn nên dùng ngữ điệu ăn năn, lại bị hắn dùng ngữ điệu như vậy khiến cho lời này mang đến trêu tức đến ác liệt trái ngược với tác dụng nên có.

“… Ha ha a…”

Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt trong giây lát, cười nhẹ thành tiếng, nhưng trong đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp không hề có ý cười, tức giận sinh ra, điển hình của kiểu người càng giận dữ càng cười:

“Đáng lẽ là ta không thích dã man. Nhưng là… y phục bị ngươi vò nát rồi ~, hơn nữa, ta là nam nhân a ~”

Cùng với âm cuối được kéo dài một cách cố ý, Tây Môn Vân Ảnh nhanh chóng mất kiềm chế, tàn nhẫn hướng Đông Phương Dật Hàm đánh tới.

Đông Phương Dật Hàm chật vật trốn tránh, trong cặp mắt hồ ly thoáng hiện tia kinh ngạc.

Tên bất nam bất nữ kia, hôm qua rõ ràng bản lĩnh của hắn không được tới trình độ này, chỉ cách một ngày, thế nhưng lại tăng lên nhiều như vậy, khó trách lão nhân đó cảm thán hắn cốt cách tinh kỳ, nghìn năm khó gặp…

Ngay lúc bàn tay nhỏ bé của Tây Môn Vân Ảnh muốn chụp đến trên ngực Đông Phương Dật Hàm, một cái thân ảnh màu băng lam đột ngột xuất hiện, gia nhập vào bên Đông Phương Dật Hàm:

“Tây Môn, nhanh chóng dừng tay. Là đồng môn với nhau dù ai làm ai bị thương, cũng không tốt.”

Đồng dạng là tiếng nói non nớt, mang thiện ý khuyên nhủ, trong giọng nói có sự ổn trọng không phù hợp với tuổi. Tròng mắt màu xanh đen, giống như đại dương mênh mông, vừa uyên bác lại có chứa chút mộng ảo u buồn.

Tây Môn Vân Ảnh nhìn về phía người tới, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn cùng buồn bực:

“Gia Cát Mặc Húc, ngươi không cần xen vào việc của người khác.”

Vốn là hắn có thể hảo hảo giáo huấn Đông Phương Dật Hàm một chút, nhưng là, hiện tại lại thêm một tên Gia Cát Mặc Húc, hắn nhiều nhất chỉ có thể cùng bọn họ bất phân thắng bại, làm gì có chuyện giáo huấn hay không giáo huấn…

Trong rừng u ám, một đôi mắt tím thâm thúy lại mang theo cảm giác xa cách yên tĩnh nhìn hết mọi thứ, quan sát thần thái mỗi người, nghiền ngẫm tính cách từng người…

“Được rồi, đừng đánh, đánh tiếp cũng không có kết quả. Liền giống như trước đây, mọi người xuống nước cùng lúc đi.”

Thanh âm ôn hòa mà rõ ràng, từ trong rừng truyền ra.

Ngay sau đó, một thân ảnh thanh tú chậm rãi trở nên rõ ràng, thiếu niên ôn nhuận nho nhã, ước chừng gần mười tuổi, dung mạo mặc dù không bằng vài cái tiểu nhân nhi phía trước làm cho người ta kinh diễm như vậy, nhưng cũng là một mỹ nam hiếm thấy.

Khí chất của hắn rất tốt, nên cho dù đứng cùng vài cái tiểu nhân nhi xinh đẹp làm người kinh hãi kia, cũng không kém cỏi chút nào.

Hắn, có một đôi mắt tím sáng lấp lánh, là loại dễ dàng làm cho người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó, mộng ảo chết người. Chẳng qua, trong mắt hắn, tất cả đều là bình dị gần gũi cùng hòa thuận dịu dàng. Không, phải nói là, ít nhất ở mặt ngoài là như thế.

Nhưng biểu tình nằm sâu bên trong, không cách nào thấy rõ. Bởi vì, phía sau sự dịu dàng hòa ái, là một tầng lụa mỏng đang che lấp, không thể tiến thêm…

“Hiên Viên Nhược Ngôn, ngươi đừng ở chỗ này giả trang người tốt! Bản cung nói, Bản cung tắm trước!”

Đôi mắt màu vàng Quy Hải Lộng Nguyệt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn, tuy rằng ngữ khí vẫn bá đạo như cũ, nhưng đã ngừng công kích Tư Không Huyền Dịch.

Hiên Viên Nhược Ngôn cười thản nhiên, cười như thế, mang cho người ta cảm giác ấm áp từ nội tâm, mà loại ấm áp này… Là thật hay do ảo giác hắn cố tình tạo, không thể biết được.

Đi đến trước thân ảnh mặc y phục màu xanh lục vẫn còn nằm úp sấp trên mặt đất không nhúc nhích được, nhẹ nhàng nâng thân ảnh màu xanh lục ấy dậy, đem một viên thuốc đưa vào trong miệng hắn.

Đôi mắt màu bạc của Thượng Quan Tuyệt Trần đang nghiên cứu kỳ hoa dị thảo bên cạnh ôn tuyền chợt hiện tia sáng, lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng. Chẳng qua cân nhắc trong lòng, hắn có nên đem độc của mình hảo hảo chế tạo thêm một chút hay không?

Một lúc lâu sau, thân ảnh màu xanh lục đã có thể nhúc nhích:

“Đa tạ.”

Quả nhiên sau khi nói ra hai âm tiết, liền không cần nhiều lời nữa, con mắt màu lam thanh sáng như kết hàn băng, từ tầng ngoài đến đáy mắt, đều mang nét tàn bạo, khuôn mặt tuy vẫn còn ngây thơ nhưng là ngũ quan anh tuấn như đao khắc dần thành hình.

Lúc này, tiểu nhân nhi giống như thiên thần ngạo nghễ, tàn bạo.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt quanh năm, tao nhã đứng dậy, sau đó ngẩng đầu hướng về phía cột sáng màu da cam nhìn qua:

“Sắc trời không còn sớm, mọi người vẫn là cùng nhau xuống nước, nhanh chóng tắm rửa thật tốt rồi trở về đi.”

Haiz ~, mỗi ngày đều diễn tiết mục “Cướp ôn tuyền”, quả nhiên, vẫn là tiểu hài tử…

Rất nhanh, bảy người lại vào chỗ, xếp thành một đường, chuẩn bị xuống nước tắm rửa.

Thượng Quan Tuyệt Trần không biết khi nào đã muốn ngồi trên tảng đá bóng loáng to lớn, mắt bạc thản nhiên đem bảy người xếp thành một đường chuẩn bị cùng bước vào ôn tuyền nhìn quét một lần, nhưng không có ý muốn tắm rửa cùng bọn họ.

Hắn, kỳ thật không rõ ràng… đi tắm sớm một chút, đi tắm muộn một chút, rốt cuộc có khác gì nhau?

“Dựa theo nội quy cũ, ta đếm một hai ba, mọi người cùng đi xuống.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nhạt nói, đợi một cái chớp mắt, không có nghe thấy âm thanh phản đối, mới chậm rãi mở miệng:

“Một, hai…”

Vừa đếm tới hai, thanh âm liền im bặt, trong mắt tím tràn đầy kinh ngạc, giật mình ngây ra nhìn cột sáng màu da cam thay đổi đột ngột.

Mấy người còn lại cũng kinh ngạc như Hiên Viên Nhược Ngôn, ngay cả con người thờ ơ không quan tâm chuyện bên ngoài như Thượng Quan Tuyệt Trần cũng ngồi thẳng thân mình, đôi mắt màu bạc chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cột sáng.

Màu da cam ấm, đột ngột biến ảo thành bảy sắc cầu vồng đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, bảy màu hài hòa dung hợp cùng nhau, đẹp như ảo cũng như thật.

Ngay lúc tám người còn chưa kịp phản ứng đối với sự thay đổi này, một vật màu đen từ trong cột sáng bảy màu thẳng tắp rớt xuống.

“Tõm ~!”

Dị vật vào nước, tạo thành tiếng vang, bọt nước nổi lên từng đợt, bọt nước trong suốt bị vầng sáng bảy màu mặc vào các loại sa mỏng khác nhau, đẹp … đến cực hạn…