Quyển 1 - Chương 14: Sóng gió ập đến

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bọn họ lo lắng, nội tâm xấu xa cảm thấy ngọt ngào.

“Ha ha ha ha.”

Tiếng cười vui vẻ giống như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên.

Bảy người đang lo lắng giải thích hiểu lầm nghe được tiếng cười, nhìn về phía đôi mắt to tròn cười đến nỗi chỉ còn để lại hình trăng lưỡi liềm của Nam Cung Vũ Huyên.

“Ha ha ha, người ta lừa các huynh!”

Giọng nói non nớt, ngọt ngào, êm ái của Nam Cung Vũ Huyên vang lên.

“Ha ha ha ha.”

Tám đứa trẻ đều bật cười, không có ý trách nàng trêu cợt bọn họ. Chỉ cần nàng vui vẻ, bị lừa một lần cũng rất đáng giá.

“Các huynh hôm nay trở về rất sớm! Như vậy thật tốt!”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói ngọt ngào.

“Ha ha, đúng vậy, hôm nay các sư phụ có việc, cho nên chúng ta về sơm. Chúng ta cũng rất nhớ bé con!”

Hiên Viên Nhược Ngôn bế Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần ra, dùng mặt hắn đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cọ cọ.

Nam Cung Vũ Huyên nghe xong lời nói của Hiên Viên Nhược Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống:

“Không được gọi người ta là bé con!”

“Ặc, không gọi là bé con? Vậy gọi là bảo bối sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng hỏi.

“Cũng không được, người ta muốn các huynh gọi tên của người ta.”

Trong mắt của Nam Cung Vũ Huyên lấp đầy vẻ chờ mong. Tưởng tượng, nghe được tên của mình từ trong miệng bọn họ, sẽ là cảm giác như thế nào.

“Tên? Đúng rồi, chúng ta còn không đặt tên cho bé con! Ha ha, gọi là Quy Hải Bảo Bảo thế nào?”

Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức đặt tên cho ai đó.

“Không được hay lắm! Hiên Viên Bảo Bối có vẻ hay!”

Hiên Viên Nhược Ngôn phản đối nói.

“Ta cảm thấy đều không hay. Gọi Tư Không Bảo Bối mới hay!”

“Cái gì a? Gọi Tây Môn Bảo Bảo mới hay!”

“Những cái tên các ngươi lấy là cái tên gì nha? Hẳn phải gọi là Đông Phương Tiểu Bảo Bối!”

“Ta cho rằng, hẳn phải gọi là Gia Cát Bảo Bối.”

“Không thể, phải gọi là Công Tôn Bảo Bối!”

“Các ngươi đặt tên đều không được! Theo ta vẫn gọi Thượng Quan Bảo Bảo là tốt nhất!”



Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám người đang tích cực tranh giành quyền cho nàng theo họ của mình, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu bay qua một đàn quạ đen…

Cái này có thể coi là đặt tên sao? Bọn họ là đang lấy họ sao?

“Đều, không, được!”

Nam Cung Vũ Huyên lớn tiếng nói từng chữ một.

Tám người tạm dừng “bàn bạc”, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

Thấy tám người đã dời lực chú ý đến chính mình, Nam Cung Vũ Huyên hắng giọng:

“Khụ, ưʍ. Các huynh lấy những tên đó đều không được! Muội gọi là Nam Cung Vũ Huyên, Vũ trong từ lông vũ, Huyên trong từ cỏ huyên.”

Vẫn là cái tên gọi hơn mười năm này dễ nghe hơn một chút.

“Kỳ thật ta cảm thấy, vẫn gọi bé con là tốt nhất. Nếu không, gọi Nam Cung Bảo Bảo?”

Hiên Viện Nhược Ngôn yếu ớt hỏi bé con dáng vẻ đứng đắn, nghiêm túc đang trong ngực hắn.

“Ừ, đúng vậy.”

Bảy người khác đều thuận theo. Bảo Bảo, tên thật đáng yêu!

“Không được. Phải là Nam Cung Vũ Huyên, tên gì mà Bảo Bối, Bảo Bảo, Bé Con các huynh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nam Cung Vũ Huyên, quay đầu tựa sang một bên, ý bảo nàng đã muốn quyết định, không có thay đổi.

Tám người quay mặt nhìn nhau:

Nhìn đi, không chỉ có không đặt được họ mà tên cũng không.

“Được rồi, gọi là Nam Cung Vũ Huyên là được. Ha ha Huyên Nhi bảo bối, đến đây ta bế một cái nào?”

Quy Hải Lộng nguyệt nói xong muốn bế Nam Cung Vũ Huyên từ trong ngực Hiên viên Nhược Ngôn.

Hiên Viên Nhược Ngôn nghiêng người.

Hừ, chính mình mới bế không bao lâu, hắn đã muốn cướp? Không cho!

“Hiên Viên Nhược Ngôn! Ngươi có ý gì?!”

Quy Hải Lộng Nguyệt nổi giận.

“Không có ý gì ~! Ta còn bế không đủ, chờ ta…”

“Nhược Ngôn bảo bối, huynh để cho Lộng Nguyệt bảo bối bế muội một cái thôi ~!”

Trong mắt to của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên ánh gian xảo.

Hắc hắc ~, bảo bối phải không?! Các huynh thích bảo bối như vậy, như vậy liền cho các huynh cảm thụ niềm “Vui vẻ” làm bảo bối một chút!