Quyển 1 - Chương 15: Sóng gió ập đến (2)

Hai người bị gọi là Bảo Bối hóa đá.

Cũng khó trách, bất kể là ai nếu nghe được một hài tử mới sinh mấy tháng gọi mình là bảo bối, có thể không hóa đá, đó chính là một người có nội tâm cứng cỏi, tuyệt vời a!

Sáu người còn lại muốn cười ra tiếng.

“Ha ha a ~.”

Huyên Nhi bảo bối thật sự là rất đáng yêu ~!

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp đôi mắt tròn vo nhìn về phía mấy người đang “Cười trên sự đau khổ của người khác “.

“Các bảo bối, các huynh cười cái gì a?”

Giọng nói cùng biểu cảm muốn thật bao nhiêu thì thật bấy nhiêu.

“Ặc….”

Nụ cười của mấy người cứng tại trên mặt.

Các bảo bối?

“Khụ ~, ặc, chuyện này, Bé con Huyên Nhi, cái từ bảo bối này là từ không thể dùng bừa bãi được, biết không?”

Quy Hải Lộng Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đem vẻ mặt cứng đờ trở lại bình thường, bắt đầu “ân cần dạy bảo” đối với Nam Cung Vũ Huyên.

“Vì sao a ~?”

Nam Cung Vũ Huyên “không hiểu” nói.

“Ặc, bởi vì, Bảo bối chỉ dành để gọi những người nhỏ a!”

Quy Hải Lộng Nguyệt giải thích “nghi vấn” cho nàng.

Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn một lượt tám người:

“Vậy, các huynh đều lớn như nhau sao?”

Nói một lời nói không liên quan.

“Đương nhiên là không phải.”

Quy Hải Lộng Nguyệt không hề nghi ngờ nói ra lời nói thật. Cũng chính bởi vì lời nói thật này mà tám người bọn họ bắt đầu kiếp sống “Bảo bối”.

“Vậy, vậy vì sao giữa các huynh, người lớn hơn không gọi người bé hơn là bảo bối?”

Trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên tràn ngập sự linh hoạt, khéo léo:

Chẳng lẽ các huynh muốn lừa trẻ con sao?

Cặp mắt biết nói, tràn đầy sự lên án.

“Ặc, chuyện này, chuyện này…”

Quy Hải Lộng Nguyệt không có gì để nói.

“Xem đi, xem đi! Huynh nói dối ta. Nhưng mà ta tha thứ cho huynh. Nhưng mà ta quyết định về sau liền gọi các huynh là bảo bối.”

Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này như một vị vua độc đoán, công khai “Làm việc riêng”.

“Ặc, Huyên Nhi bảo bối, có thể hay không…?”

Tây Môn Vâm Ảnh còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Nam Cung Vũ Huyên cắt ngang không lưu tình chút nào:

“Các huynh hôm nay không muốn được hôn sao?”

Hắc, hắc, đây là trắng trợn hối lộ.

“Muốn, muốn..! “

Mấy người đột nhiên nhớ tới, hôm nay còn chưa có được hôn, đều đến gần bên Hiên Viên Nhược Ngôn, chờ đợi “Nữ Vương” “Sủng hạnh”.

Nam Cung Vũ Huyên thấy mấy người đã quên vấn đề xưng hô, cười trộm trong lòng. Dưới đáy lòng nói.

Ta cho các huynh thời gian ba giây, nếu các huynh trong thời gian này, không có phản đối thì chính là đồng ý.

Một, hai, ba! Hắc hắc, tốt lắm!

Mấy người đợi một lát không thấy Nam Cung Vũ Huyên giống như mọi ngày rất nhanh in lại dấu nước miếng trên mặt bọn họ, khó hiểu nhìn về phía nàng.

Bọn họ nhìn về phía nàng đồng thời Nam Cung Vũ Huyên cũng muốn kết thúc “hứa hẹn” ba giây.

“Bé con Huyên Nhi, muội làm sao vậy?”

Tư Không Huyền Dịch là người đầu tiên hỏi.

“À! Ta đang hỏi các huynh có đồng ý ta gọi các huynh là bảo bối hay không! Ha ha, các huynh đều đồng ý, như vậy từ giờ trở đi, ta liền gọi các huynh là bảo bối nha!”

“Ặc, đồng ý! Chúng ta đồng ý khi nào?”

Tám người đều không hiểu nhìn về phía nàng.

“Đúng vậy, chúng ta không có đồng ý, hơn nữa, Huyên Nhi bảo bối, muội hỏi khi nào?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi.

Nàng còn ở trong lòng của hắn! Nếu như nàng nói chuyện thì hắn không có lý do gì không nghe thấy.

“Đúng vậy, chúng ta không có đồng ý a, hơn nữa, Huyên Nhi bảo bối, muội hỏi lúc nào nha?”

“Ta nói trong lòng! Ta nói im lặng đếm đến ba, sau đó các huynh không có phản đối, như vậy về sau ta gọi các huynh là bảo bối.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên toàn bộ là nghiêm túc.

Cái này, đến lượt tám người cảm thấy có đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu.

Nói ở trong lòng? Vậy làm sao có thể nghe thấy? Không nghe thấy đương nhiên sẽ không phản đối a!

“Các huynh, các huynh không có nghe thấy sao? Các huynh đều không biết trong lòng ta đang nghĩ đến cái gì sao? Người ta còn cho rằng người ta cùng các huynh là tâm ý tương thông.”

Nam Cung Vũ Huyên nói một cách “oan ức”.

Tàm người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn oan ức của nàng, từ sâu trong đáy lòng tự nhiên cảm thấy đau.

“Ặc, Huyên Nhi bảo bối, chúng ta đều nghe thấy, chúng ta đều nghe được.”

“Ha ha, thật ra chúng ta đều đồng ý cả! Vừa rồi chúng ta chỉ muốn đùa muội mà thôi!”

Thượng Quan Tuyệt Trần “nộp vũ khí đầu hàng”.

“Ừ, đúng, đúng chúng ta đều nghe thấy, ha ha, đồng ý rồi, đồng ý rồi.”

Bảy người còn lại cũng đồng ý hùa theo.