Quyển 1 - Chương 16: Bảo bối đừng khóc

“Thật sự nghe thấy được? Không cần phải miễn cưỡng, người ta không muốn các huynh chịu uất ức, người ta tự mình chịu uất ức là được.”

Nam Cung Vũ Huyên “thâm tình” nói:

Tám người vừa nghe thấy, mày nhíu lại, trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng Hiên Viên Nhược Ngôn mở miệng nói:

“Huyên Nhi bảo bối, chúng ta đều nghe thấy. Về sau muội gọi chúng ta, ặc, gọi chúng ta… Bảo, bảo bối, ha ha a.”

Trời ạ, bọn họ làm sao mà có thể để cho nàng chịu uất ức, rõ ràng, điều này không phải làm cho bọn họ lo lắng sao?

“Vâng, được, ha ha, các bảo bối, ta thật thích các huynh, muốn hôn~!”

Nam Cung Vũ Huyên hưng phấn nói. Thật ra nàng cũng biết chính mình trẻ con, nhưng khi thấy bọn họ yêu chiều, nàng thật sự nghĩ muốn làm một tiểu hài tử.

Đem tám người đều mạnh mẽ hôn.

“Ha ha, Huyên Nhi bảo bối của chúng ta thật thông minh, mới có ba tháng đã biết nói!”

Gia Cát Mặc Húc cẩn thận ôm Nam Cung Vũ Huyên, trên mặt tràn đầy cảm giác kiêu ngạo.

“Đúng vậy, không hổ là Huyên Nhi bảo bối của chúng ta”.

Bảy người còn lại, cũng xuất hiện nét mặt tự hào không thể che dấu.

“Cái gì vậy~! Người ta cũng không phải chỉ mới có ba tháng~! người ta cũng sắp một tuổi~!”

Nam Cung Vũ Huyên không đồng ý nói.

Thật ra chính nàng cũng không biết nàng rốt cuộc lớn bao nhiêu, có thể là ba tháng cũng có thể lớn hơn một chút.

Bất quá, dù sao cũng không biết, nói lớn một chút, làm cho chuyện nàng biết nói trở nên bình thường một chút, không phải là chuyện “Kinh thế hãi tục”.

“Sắp một tuổi? Huyên Nhi bảo bối, sinh nhật của muội là khi nào?”

Tây Môn Vân Ảnh hỏi.

“Sinh nhật? Không biết! Bất quá liền lấy ngày ta gặp các huynh làm ngày sinh nhật của ta, được không?”

Mạng của nàng, chính là dùng máu của tám cây cải đầu đỏ này để duy trì, là bọn họ dùng thân mình nhỏ như thế, giúp nàng chống đỡ một mảnh trời, một mảnh trời dịu dàng, ấm áp…

“Ha ha, được!”

Tám người mặt mày hớn hở.

“Đúng rồi Huyên Nhi bảo bối nên dùng bữa”.

Thượng Quan Tuyệt Trần đứng lên muốn đem Nam Cung Vũ Huyên bế ra từ trong ngực của Gia Cát Mặc Húc.

“Đợi đã. Các bảo bối, người ta có chuyện muốn nói với các huynh!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên đều là nghiêm túc.

“Ặc, Huyên Nhi bảo bối, muội muốn nói gì, hiện tại dùng bữa trước rồi lại nói. Không thì lại đói!”

Thượng Quan Tuyệt Trần bởi vì lời nói của nàng mà tạm dừng động tác lại muốn tiếp tục vươn tay ra muốn bế nàng.

“Không.”

Nam Cung Vũ Huyên nói làm Thượng Quan Tuyệt Trần lại dừng lại động tác, sau đó nhìn một lượt tám người, nói:

“Các bảo bối, ta có thể ăn cơm, ta không cần tiếp tục uống máu của các huynh.”

Lời này vừa nói ra, tám người ngạc nhiên.

Ăn cơm?

Sắc mặt xụ xuống.

“Huyên Nhi bảo bối, muội đang nói cái gì? Muội nhỏ như vậy, làm sao ăn cơm được, sẽ bị nghẹn!”

Thượng Quan Tuyệt Trần có chút cả giận nói.

“Ô, oa…”

Nam Cung Vũ Huyên khóc lớn tiếng.

“Ô ô ô…, các huynh biết hay không, ta uống máu của các huynh, nhìn các huynh từ từ gầy yếu, ô ô ô…, ta đau lòng.

Ô ô ô…, trước kia không biết nói, ta không muốn uống máu của các huynh, các huynh luôn hiểu lầm, ô ô ô…, ta, ô ô ô, ta ghét các huynh. Cho nên, không thể không nhịn khóc, tiếp tục uống, ô ô ô….

Nhưng là, hiện tại, ta có thể nói, ta không cần tiếp uống máu của các huynh! Ô ô ô…, các huynh biết khi ta uống máu của các huynh, trong lòng của ta muốn nát sao?! Ô ô ô…”

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến khi bọn họ cho nàng uống máu, hai gò má tái nhợt, nước mắt rốt cục tràn ra, tâm, đau thắt lại…

Tám người giật mình ngây ra nhìn bé con khóc “thê thảm”, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng. Cảm động, là vì nàng lại đau lòng vì bọn họ, đau lòng, là vì nước mắt của nàng đả kích trái tim của bọn họ.

Tư Không Huyền Dịch tiến lên, học dáng vẻ nàng hôn hắn khi hắn rơi nước mắt trước kia, đem môi mỏng đặt ở phía trên giọt nước mắt của nàng:

“Bảo bối, đừng khóc ~.”