Quyển 1 - Chương 17: Ăn Cơm

“Ô ô… Ta, ô ô ô… Các huynh để cho ta ăn cơm, ta sẽ không khóc.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn đến biểu cảm đau lòng của tám người, biết thời cơ đến “nói điều kiện”.

Tám người nhìn nhau, im lặng không nói.

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ như thế, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống:

“Để cho ta thử xem, được không? Để cho người ta thử xem… Ô ô…”

Trong tiếng nói thanh thúy, tràn đầy ý cầu xin.

Ánh mắt của tám người đều né tránh, đối với nước mắt cùng thanh âm cầu xin của nàng, không có ai trong bọn họ có thể không nhìn, có thể cự tuyệt.

Rốt cục, do dự sau một lúc lâu bọn họ gật đầu, chỉ có thể thử xem…

Trong gian phòng rộng rãi, sáng sủa, Gia Cát Mặc Húc bế Nam Cung Vũ Huyên, trên tay Quy Hải Lộng Nguyệt nâng một bát cháo đặc, nhẹ nhàng mà múc một thìa nhỏ, để tới bên miệng thổi thổi, lo lắng nói:

“Huyên Nhi bảo bối, nếu muội nuốt không được, thì phun ra nha ~, biết sao ~?”

” Ừm!”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mở miệng ngậm thìa cháo mà hắn đưa đến.

Ánh mắt lo lắng của tám người nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, để ngừa lúc nàng nghẹn, bọn họ có thể “cứu vớt” nàng đầu tiên.

Nam Cung Vũ Huyên đã dễ dàng đem cháo nuốt xuống, sau đó đối với bọn họ cười ra một cái lúm đồng tiền thật to:

“Ha ha…, ăn ngon ~!”

Cuối cùng cũng không cần hấp thu chất dinh dưỡng của bọn họ nữa, cuối cùng bọn họ không gầy yếu dần như trước nữa…

Tám người vừa nghe thấy, tảng đá trong lòng như được buông lỏng, âm u nhìn về phía bát cháo được nàng khen là ” ăn ngon”, như là thầm oán nó có được ” ưu ái” của nàng.

Mắt sắc Nam Cung Vũ Huyên phát hiện mấy người bọn họ lo lắng, trong lòng không khỏi cười nhe hàm:

Ha ha ~, thật sự là đáng yêu a ~, lại cùng cháo ăn dấm chua?! Chẳng lẽ không biết chính mình nói ăn ngon là vì vui vẻ sao? Vui vẻ rốt cục có thể không tổn hại sức khỏe của bọn họ, vui vẻ, cho nên, ăn cái gì cũng cảm thấy ăn ngon…

“Lộng Nguyệt bảo bối, người ta còn muốn ăn ~”

Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, ngọt ngào.

“A? Nga! Hô ~, hô ~, đến, cẩn thận một chút ~.”

Quy Hải Lộng Nguyệt lấy lại tinh thần, tiếp tục múc cháo hoa, thổi thổi, đưa đến bên miệng Nam Cung Vũ Huyên.

Dưới ánh mắt chú ý của tám người, Nam Cung Vũ Huyên ăn hết một bát cháo.

Nam Cung Vũ Huyên cũng từ nay bắt đầu, tạm biệt cuộc sống “ma cà rồng” khiến nàng đau lòng…

Chín người ở chung, thời gian luôn qua nhanh.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Ba năm thời gian, vội vàng rồi biến mất…

Hôm nay, trời tờ mờ sáng, tám thân ảnh lén lút liên tục từ trong phòng đi đến sân. Ra dấu hiệu cho nhau, sau đó ăn ý rón ra rón rén đi ra sân nhỏ…

“Quy Hải Lộng Nguyệt, lần này, ngươi vẫn là giống trước kia, đi đến chỗ Thái Tử phi của ngươi để mua y phục cho Huyên Nhi bảo bối. Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Mặc Húc đi Thượng Thiện xin phép với mấy lão già. Ta cùng với người còn lại đi làm đồ vật kia.”

Bảy người còn lại gật gật đầu, sau đó bắt đầu dựa theo kế hoạch hành động.

Không hề nghi ngờ, có thể làm cho bọn họ đoàn kết như thế, thì chỉ có một khả năng, thì phải là “kế hoạch thần bí ” lần này của bọn họ, liên quan đến Nam Cung Vũ Huyên…

Trên giường lớn mềm mại, lộng lẫy, một nữ oa xinh xắn, đáng yêu đang ngủ.

Bỗng nhiên, thân mình của bé con hướng bên cạnh ủn ủn thân mình, sau đó như là phát hiện có chỗ nào không đúng, nhẹ nhàng nhăn mày lại, đưa tay ra hướng chỗ nàng ủn ủn để xem xét, mi càng nhíu chặt hơn…

Trước giường, tám người thiếu niên đẹp không chê vào đâu được xếp thành một hàng, nhìn bé con nhúc nhích trên giường, khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười thắng lợi rực rỡ. Nhưng là, rất nhanh, trong mắt liền tràn đầy ý cười điền đạm…

Cũng chỉ có tại trước mặt nàng, bọn họ mới không hề có một chút tâm cơ gì thả lỏng trái tim của mình. Nếu nói là bọn họ yêu thương nàng không bằng nói bọn họ bảo vệ chút đơn thuần ấm áp không dễ dàng có…

Đem một chút ấm áp còn lại của bọn họ, đặt trên người bé con vô hại này khiến cho bọn họ cảm giác thực an tâm…