Quyển 2 - Chương 90: Được phu như thế thê còn mong muốn gì

“Tuy rằng bọn ta học là “tuyệt học”, nhưng là cao thủ của đại lục Phục Hy sẽ vì linh lực nơi này không như đại lục Phục Hy mà suy yếu, mà chúng ta cũng không giống cao thủ của đại lục Phục Hy đến nên không vì không thể thích ứng được với linh khí nên yếu đi, nhưng những cao thủ mang theo thần khí kia, hấp thụ linh khí ở trên thần khí thì linh lực chắc chắn gấp trăm ngàn lần nơi này đúng không?

Cho dù là “tuyệt học” thì cũng phải thi triển trên cơ sở linh khí mà ra, độ mạnh yếu của linh khí sẽ quyết định hiệu quả thi triển. Dựa trên điều kiện khách quan thì chúng ta ở kèo dưới! Vậy nên làm gì bây giờ?”

“…”

Nam Cung Ngân Tử oan ức nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu chủ nhân đáng yêu xinh đẹp lại thiện lương ơi, những món người cướp của ta lúc trước, à không, nhẫn lúc trước ta tặng cho người, chính là thần khí.”

Lỗ tai a lỗ tai!

Vì lỗ tai này, lần này hắn thật sự là mệt mỏi!

Vốn muốn chờ mọi chuyện đã yên ổn xong, lấy cớ mấy cái nhẫn kia không đáng giá, dùng vật khác trao đổi trở về …

Nhưng là hiện tại…

Nam Cung Ngân Tử kêu rên trong lòng.

“Lúc trước vì sao không nói?”

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên lạnh như băng, sắc bén nhìn về phía Nam Cung Ngân Tử giả vờ đáng thương để giương lên lòng thương hại của nàng.

“Ặc…”

Nam Cung Ngân Tử nhất thời nghẹn lời, chợt cười đến chân chó:

“Hắc hắc, ta, ta quên.”

“Tốt nhất là quên thật.”

Nam Cung Vũ Huyên buông lỗ tai Nam Cung Ngân Tử ra:

“Nói rõ tình huống ở bên đại lục Phục Hy, nếu có giấu giếm…”

Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh một tiếng:

“Hừ, cũng đừng trách ta không nhớ tình cảm chủ tớ lâu nay.”

“Ừng ực ——”

Nam Cung Ngân Tử nuốt nuốt nước bọt, sờ sờ lỗ tai còn đang nóng rực đau đớn:

“Không giấu diếm, không giấu diếm.”



Tuyết Khê giống như một mảnh lụa trong suốt, uốn lượng trên một mảnh xanh thăm thẳm.

Nam Cung Vũ Huyên yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Tuyết Khê, nhìn suối nước chậm rãi lưu động, không biết suy nghĩ cái gì.

Một chiếc áo choàng, mang theo nhiệt độ ấm áp, bao phủ lên thân thể nhỏ nhắn xinh xăn của Nam Cung Vũ Huyên.

Hương vị quen thuộc trên áo choàng khiến cho khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên giương lên độ cong tuyệt mỹ.

Công Tôn Lưu Dạ ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, cánh tay lớn ôm eo nhỏ của nàng, để cho đầu của nàng tựa lên trên vai dày rộng của hắn:

“Suy nghĩ chuyện gì?”

“A… Ta suy nghĩ, Dạ ca ca nhà ta lại học được đùa giỡn tâm cơ.”

“Ha ha.”

Công Tôn Lưu Dạ cười khẽ:

“Ta vẫn luôn biết.”

Hắn đương nhiên biết nàng đang nói chuyện hôm nay hắn giả ngu trêu tức Nam Cung Ngân Tử giận đến giơ chân.

“Là đang ghen, đúng không?”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên đưa đầu tới trước mặt Công Tôn Lưu Dạ, một đôi mắt to sáng trong veo nhìn hắn.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ im lặng trong chớp mắt, chợt hào phóng thừa nhận:

“Đúng.”

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên cười như ánh ngọc, sau đó hôn một cái lên trên gương mặt anh tuấn của Công Tôn Lưu Dạ:

“Thật đáng yêu.”

Không ngờ, mỹ nam bình thường khốc như hắn lúc ghen lại đáng yêu như vậy.

Nam Cung Vũ Huyên cười trộm trong lòng.

“Khụ khụ.”

Công Tôn Lưu Dạ ho nhẹ nhằm che dấu vẻ ngượng ngùng, dưới sự giúp đỡ của màn đêm, Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên không thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ lên.

“Như bây giờ, thật tốt.”

Đầu tựa lên đầu vai Công Tôn Lưu Dạ, Nam Cung Vũ Huyên thở dài.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ yên tĩnh nghe.

“Thật hạnh phúc… Nhưng là không biết vì sao trong lòng, luôn cảm thấy bất an.”

Nhẹ giọng lẩm bẩm, Nam Cung Vũ Huyên nói ra chuyện vẫn luôn treo trong đầu nàng.

“Ta cùng bọn họ, luôn ở bên cạnh nàng.”

Công Tôn Lưu Dạ dịu dàng nhỏ nhẹ nói.

“Ha ha… Chúng ta ngắm trăng sáng.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu nói.

Hôm nay, dưới sự ép buộc cùng uy hϊếp của nàng, Nam Cung Ngân Tử kể lại tình huống của đại lục Phục Hy.

Bốn lão nhân chính là Tứ đại Thành chủ của đại lục Phục Hy, cũng là trợ thủ đắc lực của người thống trị đại lục Phục Hy là Thần tôn.

Sau khi bốn lão nhân rời đi thì đại lục Phục Hy rơi vào hỗn loạn trước nay chưa từng có.

Nhưng là hơn mười năm trước, hỗn loạn này lại bị Thần tôn dùng một loại thủ đoạn quỷ dị để áp chế.

Nhưng là sau khi áp chế cục diện hỗn loạn xong, Thần Tôn lại không biết từ chỗ nào mang về hai người.

Một nữ nhân, một nam nhân.

Không phải người tu chân, mà là người!

Đó là lần đầu tiên xuất hiện người Nhân giới ở đại lục Phục Hy!

Nữ nhân, là ái cơ của Thần Tôn, mà nam nhân lại thành người Thần Tôn tin tưởng nhất!

Nhưng chính là hai người mà ông tin tưởng hơn cả thân nhân này lại ám hại Thần tôn anh minh cả đời kia, hơn nữa còn giá họa cho Thần sử, cũng chính là Nam Cung Ngân Tử.

Trong lúc Nam Cung Ngân Tử bị người tu chân vây nhốt đủ đường, xuyên qua cái khe kết giới, đến nơi này.

Nói ngắn gọn, chưa từng nói thêm nhiều.

Nhưng là Nam Cung Vũ Huyên lại có thể từ trong lời nói đơn giản ngắn gọn đó mà hình dung ra một cuộc “chính biến” chấn động trời đất được ủ mưu chuẩn bị tỉ mỉ.

Nếu như đúng như lời Ngân Tử nói, vậy hiện tại đại lục Phục Hy nằm trong tay hai tên tiểu nhân ti bỉ ám hại Thần tôn, vậy tình thế bọn họ gặp phải bây giờ lại ác liệt đến mức nào a!

Dã tâm, âm mưu, đó là điểm đáng sợ nhất của lòng người. Nam Cung Vũ Huyên cũng thấy không ít.

“Trên thế giới này đáng sợ nhất là lòng người.”

Câu này nàng xem như là từng trải nghiệm.

Dù thực lực chênh lệch bao nhiêu, ngược lại không phải vấn đề nàng lo lắng.

Rất lâu sau, Nam Cung Vũ Huyên thu hồi tầm mắt đang ngắm trăng tròn:

“Dạ, ngày mai chúng ta liền trở về đi.”

Sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn, chỉ khi nàng nhìn thấy bọn họ đều khỏe mạnh bình an vô sự mới có thể an tâm.

“Được.”

Công Tôn Lưu Dạ cũng không hỏi nguyên do, chỉ cần nàng nói, câu trả lời của hắn đều là một chữ —— được!



Lại là đường núi gập ghềnh.

Như cũ là một vị nam tử tử y tuyệt mỹ tuấn dật nắm tay nhỏ bé của nữ tử hoàng y thanh linh tuyệt thế, hai người mười ngón đan xen, chậm rãi mà đi.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên dừng bước chân, nhíu mày không hiểu.

“Làm sao vậy?”

Công Tôn Lưu Dạ cũng dừng bước chân lại, thân thiết nhìn giai nhân.

“Không có việc gì.”

Công Tôn Lưu Dạ vừa muốn thở ra một hơi, lại nghe câu chuyển của Nam Cung Vũ Huyên xoay chuyển:

“Chỉ là ta đột nhiên có nhớ chỗ này có cái cây có dáng vẻ khó coi …”

“Ặc.”

Công Tôn Lưu Dạ sửng sốt, chợt có chút chột dạ cười nói:

“Ha ha, thật không?”

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, có chút nhụt chí nói:

“Kỳ thật ta cảm thấy dáng vẻ cái cây kia cũng không phải quá khó coi, hiện tại không nhìn thấy, đột nhiên có chút nhớ nhung.”

Nói xong, khuôn mặt hơi thất vọng mà lắc đầu, lại tiếp tục đi tới.

“…”

Phía sau Công Tôn Lưu Dạ mang vẻ mặt khó xử.

Chuyện này…

‘Chặt cây thì dễ làm…Nhưng là, việc trồng cây …’

Hắn không có thấy, đôi mắt long lanh của Nam Cung Vũ Huyên ở phía trước đã cong cong tràn đầy ý cười.

Ha ha, tên ngốc!

‘Haha… Ngốc tử, chàng nghĩ rằng ta không biết là chàng chặt cây suốt đêm sao?’

Vì một câu nói vui đùa của nàng, hắn có thể làm ra chuyện như vậy…

Vẫn là câu nói kia, phu như thế thê còn mong muốn gì.



Suốt đêm mưa to mưa tầm tã.

Nam Cung Vũ Huyên đứng ở dưới mái hiên, tâm trạng hoảng hốt đưa tay đón giọt mưa.

Mưa này, đã rơi một ngày một đêm, nàng cùng Công Tôn Lưu Dạ cứ thế bị nhốt ở trong một cái thôn trang nhỏ.

“Huyên Nhi, bên ngoài lạnh lẽo, vào đi thôi.”

Công Tôn Lưu Dạ khoác áo choàng lên trên vai gầy yếu của nàng, dịu dang nói.

Hắn biết nàng nóng lòng chạy về gặp bọn họ, nhưng là mưa này lớn như vậy, nơi này lại chỉ là một thôn trang nhỏ, cũng không có xe ngựa để mua.

“Dạ, chúng ta khởi hành đi.”

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu.

“Huyên Nhi, đợi mưa tạnh, chúng ta liền khởi hành.”

Công Tôn Lưu Dạ kiên trì.

Chuyện này, hắn không có cách nào theo ý của nàng.

Chuẩn xác mà nói đến, chỉ cần chuyện có thể thương tổn đến nàng, hắn không có cách nào chiều theo ý của nàng.

Đây là điểm cuối của hắn.

“Ta lo lắng bọn họ.”

Nam Cung Vũ Huyên có chút bất lực nói:

“Không biết vì sao, trong lòng ta không ổn, chỉ cần nhìn thấy bọn họ chậm một giây, loại cảm giác không ổn này sẽ tăng thêm một phần.”

Trước kia cũng từng rời xa bọn họ, tuy rằng cũng là nhớ nhung không thôi, nhưng là chưa từng có cảm giác tâm thần không yên như bây giờ.

Trực giác nói với nàng, bọn họ nhất định gặp phải chuyện nguy hiểm.

“Huyên Nhi, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, mưa dừng chúng ta liền lập tức khởi hành, được không?”

Công Tôn Lưu Dạ dịu dàng trấn an.

“Không được!”

Nam Cung Vũ Huyên có chút tức giận nhìn Công Tôn Lưu Dạ:

“Dạ, không phải ta suy nghĩ quá nhiều, trên thân ta chảy là dòng máu của tất cả các chàng, khi các chàng gặp phải nguy hiểm ta sẽ cảm nhân được! Cho nên ta nhất định phải đi!”

Nói xong, cũng không để ý sự ngăn trở của Công Tôn Lưu Dạ, dẫn đầu nhào vào trong màn mưa.

“Huyên Nhi!”

Công Tôn Lưu Dạ kinh hãi, cũng lập tức vọt vào trong mưa, gắt gao đuổi kịp.

“Dạ công tử, Huyên cô nương, cơm chiều của các vị đã chuẩn bị xong, các vị đây là đi đâu?”

Phía sau, một vị đại thẩm nông gia lo lắng hét lên nhìn về phía bóng dáng bọn họ.

“Lão bà tử, ta thấy a, hẳn là tân phu thê xảy ra mâu thuẫn, nàng cũng đừng để ý. Đặt thức ăn vào trong nồi giữ ấm đi, lát nữa bọn họ sẽ trở lại.”

“A, mưa lớn như vậy, dù có tranh cãi cũng không nên lấy sức khỏe của bản thân ra đàu giỡn chứ.”

Đại thẩm nhẹ giọng thở dài, sau đó xoay người đi cất thức ăn đã lấy ra vào trong nồi.

Đôi tân nhân này ra ngoài du ngoạn, gặp mưa lớn tới nơi này xin tá túc.

Tuấn nam mỹ nữ, tình cảm hai người tốt như vậy, thật không lại xảy ra mâu thuẫn gì.

Vị Dạ công tử tuấn mỹ kia, cả người quý khí, lại chăm sóc Huyên cô nương kia thật cẩn thận lại tỉ mỉ!

“Nam nhân như vậy a, chỉ sợ lật cả thiên hạ cũng không ra người thứ hai. Không biết Huyên cô nương còn giận hờn chuyện gì!”

Đại thẩm vừa thêm củi vào trong bếp vừa nói thầm.



“Huyên Nhi! Dừng lại!”

Công Tôn Lưu Dạ cứng rắn nắm lấy cánh tay Nam Cung Vũ Huyên, không cho nàng tiếp tục chạy tới trước.

Nha đầu kia, chạy trong mưa lâu như vậy, muốn hắn lo lắng muốn chết phải không?

“…”

Nam Cung Vũ Huyên bị bắt dừng bước chân lại, ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng không thôi.

Hai người cứ yên tĩnh đứng trong mưa to như vậy.

Thật lâu sau, Nam Cung Vũ Huyên mới xoay người, ôm chặt lấy thắt lưng cứng rắn của Công Tôn Lưu Dạ, dán đầu lên trên ngực hắn, muốn dùng tiếng tim đập trầm ổn của hắn để ổn định tâm tình của chính nàng.

“Dạ, thực sự xin lỗi.”

Nàng cũng không biết bản thân là làm sao vậy, sao lại đột nhiên trở nên tùy hứng như vậy.

“Ngoan, đừng nói những lời này. Chúng ta tìm một chỗ có thể tránh mưa trước.”

Công Tôn Lưu Dạ giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng, vẫn là dùng lời nói nhỏ nhẹ dỗ nàng.

Bọn họ chạy gần một canh giờ, muốn quay trở lại thôn trang kia đúng là không dễ.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.



Trong sơn động.

Công Tôn Lưu Dạ yên tĩnh ngồi ở trước một tảng đá lớn, trong đôi mắt màu lam tràn đầy sự lo lắng.

Nàng đã hôn mê một ngày một đêm.

Đêm qua mắc mưa, tìm được sơn động xong, nàng liền hôn mê, hơn nữa sốt cao không hạ.

Tuy rằng hôm nay đã hết sốt, nhưng vẫn không có tỉnh lại.

Căng thẳng cầm chặt tay nhỏ bé mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, Công Tôn Lưu Dạ nâng tay nàng lên khẽ hôn, giống như tay nàng có thể an ủi hắn.

“A…”

Không biết qua bao lâu, tiểu nhân nhi hôn mê trên lớp cỏ khô mở miệng kêu lên một tiếng thật nhỏ.

“Huyên Nhi!”

“Hử?”

Nam Cung Vũ Huyên chỉ cảm thấy đầu mơ màng, nghe thấy tiếng gọi mang theo sự lo lắng của Công Tôn Lưu Dạ, nỗ lực trả lời một tiếng, sau đó lại nặng nề ngủ.

“Huyên Nhi?”

Công Tôn Lưu Dạ nhìn thấy nàng không có phản ứng, lại thật cẩn thận gọi.

“…”

Vươn tay, Công Tôn Lưu Dạ sờ lên trên trán của nàng.

Thở phào một hơi.

May mắn, không có phát sốt.

Tay lớn cũng không nỡ buông tay nhỏ bé của nàng ra, giống như muốn nắm cả đời vậy.

Sáng sớm ánh mặt trời theo khe nhỏ hẹp ở cửa sơn động truyền vào trong.

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở hai mắt ra.

“Dạ ca ca… Tại khóc chàng sao?”

Ánh vào trước mặt nàng, là nam tử trước giờ luôn giữ dáng vẻ kiên nghị lãnh khốc.

Chưa từng thấy hắn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hai mắt hắn ướŧ áŧ.

Cho dù là trước đây, lúc luyện công bị trọng thương, hắn cũng chưa từng khóc.

“… Không có.”

Nhưng là, vì sao nhưng hạt trân châu trong mắt lại rơi nhiều hơn…?

Chỉ có ông trời cùng chính hắn mới biết, đó là bởi vì… Nghe thấy tiếng nói suy yếu của nàng…

“Ta không sao.”

Nam Cung Vũ Huyên cầm tay hắn, xem như an ủi.

“Không có việc gì là được.”

Trên dung nhan uể oải của Công Tôn Lưu Dạ, rốt cục xuất hiện tươi cười:

“Chúng ta đây liền khởi hành đi.”

Nói xong, đã nâng Nam Cung Vũ Huyên dậy.

“Dạ…”

Nam Cung Vũ Huyên nghi hoặc nhìn Công Tôn Lưu Dạ.

“Ha ha.”

Công Tôn Lưu Dạ nhìn thấy dáng vẻ Nam Cung Vũ Huyên không hiểu, cười khẽ:

“Nếu như ta không tích cực một chút, đợi lát nữa nàng lại nhào ra ngoài, ta lại khóc.”

Trái tim này của hắn, không thể chỉu nổi một lần kinh hách nào nữa!

Cho nên, tuy rằng đau lòng nàng vừa hết bệnh, nhưng cũng không thể không nhanh chóng khởi hành!

“Dạ, để chàng phải lo lắng.”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên lộ vẻ xấu hổ.

“Ha ha, đứa ngốc.”

Công Tôn Lưu Dạ chỉnh lại xiêm y có chút lộn xộn của nàng:

“Tướng công lo lắng thê tử là chuyện đương nhiên.”

“Dạ.”

Nói không cảm động là giả.

Nam Cung Vũ Huyên ôm chặt lấy hắn, trầm giọng nói:

“Ta thật yêu thật yêu chàng.”

Càng ngày càng yêu.

“Ha ha.”

Công Tôn Lưu Dạ cười tươi như ngọc:



“Lời mật ngọt này, vẫn là chờ chúng ta trở về xong nàng lại chậm rãi nói cho ta nghe đi. Việc trước mắt là nhanh chóng khởi hành. Nếu không chậm trễ giữa đường, tối mai chúng ta có thể đến Quy Hải quốc.”