Quyển 2 - Chương 89: Nam Cung Ngân Tử lại xuất hiện

Trên đường núi gập ghềnh.

Một vị nam tử tử y tuyệt mỹ tuấn dật cõng theo một nữ tử thanh linh tuyệt thế, chậm rãi đi tới.

Trong mắt đẹp của nàng hiện lên vẻ bất mãn:

“Ta rất nặng sao?!”

‘Hừ, mình cũng không phải rất nặng, lại đi chậm như vậy.’

Khóe miệng tử y nam tử treo lên nụ cười dịu dàng như nước:

“Ừm, rất nặng!”

Nữ tử nghe xong đang định nổi bão thì nam tử lại mở miệng:

“Toàn bộ thế giới đều bị ta cõng trên lưng có thể không nặng sao?”

“…”

Tức giận chưa kịp thành hình trong mắt nữ tử trong nháy mắt chuyển thành cảm động, cánh tay đang ôm cổ nam tử ôm chặt hơn, đầu nhỏ tựa sát lên vai dày rộng của nam tử, dịu ngoan giống như một con mèo con.

Ý cười bên môi nam tử càng sâu, bước chận lại vẫn chậm rãi như cũ.

Tử y nam tử này chính là Công Tôn Lưu Dạ, mà nữ tử hoàng y nhẹ nhàng tuyệt thế kia chính là Nam Cung Vũ Huyên “trốn” từ Hiên Viên quốc đến Quy Hải quốc vào nửa tháng trước.

Chuyến này của hai người, là đang lên núi Triêu Dương, đi thị sát tiến triên của “quân đội đặc biệt”, thuận tiện thương lượng cùng bốn vị Thượng Thiện cách ứng đối với người tu chân cùng dị thú của Tu Chân giới ngày càng nhiều kia.

Năm ngày trước, thu được thư từ Hiên Viên quốc truyền tới, nói ở Quốc đô xảy ra chuyện người tu chân cướp đoạt gϊếŧ người, may mắn tên tu chân kia bị Tư Không Huyền Dịch đang đi tuần tra trên đường bắt giữ, mới không gây ra tai họa lớn hơn.

Gần như cùng lúc đó, thôn nhỏ ở ngoại ô Quốc đô Quy Hải quốc cũng xảy ra chuyện tương tự là người tu chân đánh cướp gϊếŧ người.

Lần này bọn họ lên núi, chính là vì việc này.

“Dạ, ta muôn xuống tự mình đi một chút!”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nói.

“Được.”

Công Tôn Lưu Dạ gật đầu, hạ thấp thân mình, cẩn thận nhẹ nhàng thả người thương từ trên lưng xuống, sau đó dùng tay lớn nắm lấy tay nhỏ bé mềm mại của nàng:

“Đi thôi.”

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, nhưng là vừa mới bước một bước, lòng bàn chân của nàng truyền đến một trận đau đớn khiến cho đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhăn.

Tảng đá chết tiệt!

Nam Cung Vũ Huyên thầm mắng cục đá bén nhọn đột nhiên xuất hiện trên đường nhỏ!

“Làm sao vậy?”

Công Tôn Lưu Dạ quay đầu hỏi.

“Ặc, không có gì.”

Nam Cung Vũ Huyên lắc đầu, tầm mắt lơ đãng liếc tới một cái cây bên cạnh người hắn, đầu óc chợt lóe tia sáng:

“Hì hì … Chỉ là ta cảm thấy cây này có chút khó coi mà thôi ~”

A, đây chính là lời nói dối thiện ý nha!

Nàng không muốn tướng công thân ái nhà nàng đau lòng cho chân của nàng.

Hơn nữa, đường núi này vốn gập ghềnh, tuy rằng tướng công thân ái nhà nàng thân cường thể tráng, nhưng nếu như hoạt động mạnh thì người đau lòng vẫn là nàng!

“…”

Công Tôn Lưu Dạ theo tầm mắt Nam Cung Vũ Huyên nhìn lại, tầm mắt thâm thúy dừng ở trên cái cây có “dáng vẻ khó coi” kia một lát, chợt dịu dàng nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Haha… Đứa ngốc, cây người ta liền trưởng thành như vậy, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

Mười ngón đan xen, hai người nhàn nhã chậm chạp đi trên đường núi gập ghềnh, dùng trái tim mà cảm thụ thời gian chỉ thuộc về hai người bọn họ.



Vẻ mặt bốn vị Thượng Thiện nghiêm túc nhìn hai người ngồi đối diện.

“Nha đầu a, tuy rằng “quân đội đặc biệt” đã huấn luyện đạt mức, nhưng nếu như đối kháng với người tu chân chân chính của đại lục Phục Hy, vẫn là kém xa.”

Thượng Thiện Cơ thở dài.

“Chờ chút!”

Thần sắc Nam Cung Vũ Huyên thận trọng nhìn về phía bốn vị Thượng Thiện:

“Theo lý thuyết, người tu chân của đại lục Phục Hy là bắt đầu tu hành từ nhỏ, ‘quân đội đặc biệt’ của chúng ta ở trước mặt bọn họ trên lý thuyết nên là không chịu nổi một kích mới đúng. Vì sao lại có khả năng đối kháng với bọn họ chứ?”

Trong mấy năm nay, nàng hiểu rõ sự cường đại của thuật tu chân… người của Nhân giới ở trước mặt người Tu Chân giới giống như một con kiến.

Lúc trước, nàng đề nghị để cho dân chúng thành Triêu Dương tu chân, cũng chỉ là kết quả của ý nghĩ nhất thời.

Nhưng nàng lại không ngờ bốn vị Thượng Thiện lại hoàn toàn khẳng định đề nghị của nàng.

Đây cũng là chỗ mà nàng nghĩ mãi không ra.

“Con, con không biết?!”

Thượng Thiện Dương nghe nàng hỏi như thế, đôi mắt trừng lớn nhìn nàng.

“Ta hẳn nên biết sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai, vô tội nói.

“Con…”

Thượng Thiện Dương thổi râu trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Nam Cung Vũ Huyên.

“Ha ha…”

Thượng Thiện Cơ cười trấn an Thượng Thiện Dương, sau đó nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Nha đầu, việc này kỳ thật cũng không khác với hành quân đánh giặc là bao. Nơi này mặc dù có linh khí truyền vào, nhưng là lượng linh khí kia yếu hơn đại lục Phục Hy không biết bao nhiêu lần, cho nên người của Tu Chân giới tới nơi này sẽ không thích ứng được, linh lực cũng theo đó mà yếu bớt.

Người tu chân đứng đầu ở đại lục Phục Hy tới nơi này cũng không nhất định có thể đánh thắng được một vị võ lâm cao thủ đứng đầu. Chuyện này cũng giống như “địa lợi” trong hành quân đánh giặc.”

“Sơn Kê lão nhân, ý của người là người tu chân của đại lục Phục Hy tới nơi này chính là mất đi yếu tố quan trọng là “địa lợi”? Không, là mất đi cả hai yếu tố “địa lợi” cùng “nhân hòa”!”

Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hành quân đánh giặc quan trọng nhất là ba yếu tố – thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Người tu chân của đại lục Phục Hy nếu như muốn xâm lấn, như vậy không chỉ mất đi địa lợi mà còn mất cả nhân hòa.

Tuy rằng dân chúng Nhân giới yếu hơn người thuộc Tu Chân giới rất nhiều, nhưng là vì bảo vệ nước nhà, mọi người nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực, đồng lòng nhất trí mà đối ngoại!

Như vậy, cuộc chiến đã rõ hai phe mạng yếu này, không thể xác định được ai thắng ai thua!

“Ha ha.”

Thượng Thiện Cơ cười mà không nói.

“Vậy, chúng ta còn có thể tìm kiếm võ lâm cao thủ trên giang hồ đến trợ trận nha!”

Công Tôn Lưu Dạ khẳng định.

“Hừ! Như muối bỏ biển!”

Tiếng nói từ tính mang theo trào phúng truyền đến, một chòm sáng màu bạc chợt lóe trước mặt mọi người, ở giữa phòng, rõ ràng có thêm một công tử bạch y tóc bạc.

Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt màu bạc.

“Ngân Tử!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn người đột nhiên xuất hiện trong nhà, thân thiết gọi.

Nam Cung Ngân Tử vừa nghe xưng hô này, thân mình cứng đờ, vẻ mặt trên gương mặt anh tuấn cứng ngắc trong chốc lát, nhưng lại không nói gì.

Dùng cách không thèm quan tâm để thể hiện thái độ bất mãn của hắn đối với cách gọi này của Nam Cung Vũ Huyên.

Mắt của Công Tôn Lưu Dạ lạnh lẽo đảo qua trên người Nam Cung Ngân Tử, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn cách gọi thân thiết của kiều thê nhà mình với “nam nhân” khác.

“Thần sử.”

Bốn vị Thượng Thiện cung kính gật đầu hành lễ với Nam Cung Ngân Tử.

Thần sử trở về thật đúng lúc, mỗi lần nha đầu kia đến, hắn ta luôn trùng hợp mà trở về.

Xem ra…

Tầm mắt ái muội lướt qua trên thân Nam Cung Ngân Tử cùng Nam Cung Vũ Huyên, vẻ mặt bốn vị Thượng Thiện … có chút … quỷ dị.

“Đừng dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn ta!”

“Đừng dùng ánh mắt đáng khinh như vậy nhìn ta!”

Nam Cung Ngân Tử cùng Nam Cung Vũ Huyên đồng thời lạnh lùng nói.

“Ha ha…”

Bốn vị Thượng Thiện thoải mái cười lớn!

Có hy vọng a có hy vọng!

Chẳng qua, nha đầu kia hình như đã có tám vị phu quân …

A, nếu như thêm một con hồ ly nữa, như vậy …

Khuôn mặt tuấn tú của Công Tôn Lưu Dạ căng thẳng, ánh mắt không tốt nhìn Nam Cung Ngân Tử:

“Rõ ràng là con hồ ly, lại muốn biến thành dáng vẻ con người, sợ là bụng dạ khó lường đi!”

“…”

Sắc mặt Nam Cung Ngân Tử không đổi, nhìn về phía Công Tôn Lưu Dạ, trong đôi mắt màu bạc có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất.

“Dạ, chàng làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên phát giác Công Tôn Lưu Dạ khác thường, nhẹ giọng hỏi.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ vốn không cam lòng yếu thế đối diện với Nam Cung Ngân Tử, nhưng là vừa nghe câu hỏi của giai nhân, không thể không từ bỏ, chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vũ Huyên bên cạnh, dịu dàng nói:

“Không có việc gì.”

Chính là khó chịu việc nàng cùng con hồ ly thối kia ăn ý như vậy!

“Hứ, sao có thể không có việc gì?”

Nam Cung Ngân Tử cười đến có chút chế nhạo:

“Dấm chua đổ nhiều, không tốt đối với thân thể nha!”

“Chủ nhân” nhà hắn đúng là mỹ nhân khó tìm, đừng nói là Nhân giới này, cho dù là ở nơi tập trung mỹ nhân như đại lục Phục Hy, “chủ nhân” nhà hắn vẫn được xem như là mỹ nhân nhất đẳng.

Chẳng qua, bản thân hắn cũng đủ đẹp rồi, muốn nhìn mỹ nhân mà nói, tự nhìn bản thân là được!

Đối với tiểu “Chủ nhân” này thì thôi!

Nơi duy nhất hắn cảm thấy hứng thú trên người nàng, chính là trù nghệ tuyệt diệu kia của nàng.

Nam nhân này quả thực chính là thần hồn nát thần tính!

Nam Cung Ngân Tử oán thầm trong lòng.

“Dạ? Chàng ghen?”

Nam Cung Vũ Huyên nghe lời Nam Cung Ngân Tử nói, chịu đựng ý cười trong lòng nhìn về phía Công Tôn Lưu Dạ.

Dường như muốn tìm ra dấu vết từ trên gương mặt anh tuấn lãnh khốc kia của hắn.

“Ai, ai ghen chứ?!”

Công Tôn Lưu Dạ bị tầm mắt thăm dò kia nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, hai gò má đỏ ửng nhưng vịt chết vẫn cứng miệng.

“Ha ha, chàng không đổ dấm, ta biết, ta biết.”

Nam Cung Vũ Huyên cười không khác gì con mèo trộm mỡ.

Nhóc con!

Ngày thường đều là dáng vẻ khốc khốc, không ngờ lại còn là một bình dấm chua nha!

Tâm tình của Nam Cung Vũ Huyên nháy mắt trở nên vô cùng xinh đẹp!

“Khụ khụ.”

Công Tôn Lưu Dạ ho nhẹ hai tiếng, ý đồ đuổi đi sự xấu hổ cùng tia ngượng ngùng mà hắn không muốn thừa nhận. Mặt nghiêm túc lạnh lẽo nhìn về phía Nam Cung Ngân Tử:

“Ngươi cảm thấy không thể tìm võ lâm cao thủ trợ trận?”

Đúng vậy, hắn đây là đang nói sang chuyện khác!

“Đương nhiên không thể được!”

Nam Cung Ngân Tử cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, nghiêm túc đáp:

“Tuy rằng bốn vị Thành chủ nói có lý, nhưng nếu các đại môn phái của đại lục Phục Hy đồn hết vốn liếng, mang theo thần khí cung cấp linh lực, như vậy cho dù ngươi có trăm ngàn võ lâm cao thủ cũng không là đối thủ của bọn họ.”

Đại lục Phục Hy, không khác gì những nơi tu chân khác, đều là nơi cá lớn nuốt cá bé!

Người nơi đó, vừa sinh ra đã biết chân lý cá lớn nuốt cá bé, biết cách dùng bạo lực để cướp địa bàn, chiếm tài phú.

Tuy rằng nơi này chỉ là Nhân giới không có linh khí, nhưng là lãnh thổ nơi này thật sự khiến cho người ta đỏ mắt!

Cho nên, nơi này có thể xem như một khối thịt béo, tuy rằng không dễ nhai nuốt, nhưng thịt béo chính là thịt béo, mặc kệ khó nuốt thế nào, nếu đã đưa tới trước mặt thì làm gì có ai không muốn!

Hiện nay, người tu chân tràn tới nơi này ngày càng nhiều, người ở đại lục Phục Hy không có khả năng không biết sự tồn lại của khối thịt béo này!

Các đại môn phái vì khuếch trương thế lực của họ, tất nhiên sẽ mạnh mẽ mà xâm nhập.

Huống chi, còn có một đôi Nữ Kiền Nhân lòng muông dạ thú …

“Theo cách nói của ngươi, “quân đội đặc biệt” của chúng ta dường như không có chút tác dụng nào nha?”

Công Tôn Lưu Dạ không hiểu.

“Ngươi cho rằng ai cũng có thần khí hay gì?”

Nam Cung Ngân Tử liếc Công Tôn Lưu Dạ một cái:

“Quân đội đặc biệt dùng để ngăn cản người tu chân bình thường, là đủ.”

Cũng không chịu suy nghĩ, nếu như quân đội đặc biệt không có tác dụng, bốn lão nhân kia có thể đồng ý sao? Thật là tên đầu gỗ! Không hiểu sao lại có khuôn mặt dễ nhìn như vậy, thật đáng tiếc cho một túi da!

Nam Cung Ngân Tử âm thầm khinh bỉ.

“Vậy gặp phải cao thủ mang theo thần khí thì sao?”

Công Tôn Lưu Dạ tia hào không ngại Nam Cung Ngân Tử xem thường, tiếp tục hỏi.

“Vậy đương nhiên là các ngươi đi giải quyết a!”

Nam Cung Ngân Tử nghiến răng nghiến lợi.

Theo mức độ cứng ngắc trên mặt hắn, có thể nhận ra hắn gần muốn nổi bão.

“Chúng ta?”

Công Tôn Lưu Dạ không biết là cố ý hay là vô tình, hoàn toàn bỏ qua tâm tình của Nam Cung Ngân Tử:

“Chúng ta chỉ có chín người, lại thêm bốn lão nhân cùng ngươi, cũng chỉ mới có mười hai người cùng một con hồ ly! Huồng hồ, thời gian chúng ta tu chân cũng không dài nha!”

“Ngươi, ngươi cho rằng cao thủ là bí đỏ hay là cải trắng?! Tuy rằng thời gian các ngươi tu chân không lâu, nhưng lại học bí tịch cực phẩm truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ! Bí tịch thượng cổ đó, ngươi có hiểu hay không? Chính là lợi hại nhất!”

Nam Cung Ngân Tử khó thở, quát hướng Công Tôn Lưu Dạ.

“Nam Cung Ngân Tử!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trên ghế đứng dậy, vô cùng có khí thế lớn tiếng quát Nam Cung Ngân Tử, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà nắm lấy lỗ tai hồ ly:

“Dám ăn hϊếp phu quân ta? Gan ngươi lớn lên phải không?!”

Phu quân nhà nàng, ai cũng là bảo bối mà nàng ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ!

Lá gan hồ ly này thật lớn, lại dám hung dữ với bảo bối của nàng như vậy!

Lại còn là ở trước mặt của nàng!

Thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn, Nam Cung Vũ Huyên nàng càng không thể nhịn!

“Oa oa oa ——! Buông tay, buông tay, mau buông tay!”

Nam Cung Ngân Tử đau đến trong mắt chứa nước mắt.

Nha đầu kia, tuyệt đối biết rõ nơi mẫn cảm nhất của hồ ly chính là lỗ tai!

Nha đầu nhẫn tâm, lại đối xử với lỗ tai yếu đuối của hắn như vậy!

Đau muốn chết!

“Ngươi là đang lệnh cho ta?”

Nam Cung Vũ Huyên khép hờ mi mắt, âm u lạnh lẽo nói, lực đạo trên tay lại tăng thêm một chút.

“Hí ——, không có, không có.”

Nam Cung Ngân Tử đau đến hít một ngụm khí lạnh, lỗ tai nằm trong tay người khác nên cũng không biết làm sao, chỉ có thể thật cẩn thận hồi đáp.

“Không có là được.”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên không chút thay đổi nói:

“Còn dám hung dữ với Dạ ca ca nhà ta không?”

“Không dám.”

Nam Cung Ngân Tử mang vẻ đáng thương hề hề nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Cho dù là hắn dám, lỗ tai của hắn cũng không dám a!

“Vậy là được.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa lòng gật gật đầu, lực đạo trên tay thoáng giảm chút:

“Hiện tại ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngoan ngoãn dịu dàng trả lời cho ta.”



“Được.”