Quyển 1 - Chương 20: Ai cảm ơn ai?

“Các bảo bối, ta muốn mặc y phục do chính mình may, y phục chính mình may mặc vào mới có ý nghĩa ~!”

Đồng ý được không, các bảo bối, ta rất muốn nhìn y phục do chính tay ta may mặc trên người của các huynh sẽ có dáng vẻ như thế nào!

Tám người nhìn nhau, khẽ gật đầu.

“Vậy, ngày mai ta mang muội đến chỗ bà ấy bái sư, nhưng, Huyên Nhi bảo bối muội phải nhớ kỹ, nếu mà bị kim đâm vào tay, liền không cần học, biết không?”

Quy Hải Lộng Nguyệt mở miệng nói, ngày mai vừa đến lượt hắn xin phép nghỉ.

“Ừ! Ta thề! Ta cam đoan!”

Nam Cung Vũ Huyên vui mừng giơ tay nhỏ bé lên, thề. Nhưng nội tâm của nàng lại nói trước một lời nói khác:

Ông trời, ta là thề ta nhất định phải vì bọn họ mỗi người làm ra một bộ y phục ấm áp, ta đảm bảo ta nhất định kiên trì đến cùng, quyết không buông tha!

“Được, vậy hiện tại đi ăn, dùng xong bữa, chúng ta đi xem lễ vật.”



Dùng xong bữa, Hiên Viên Nhược Ngôn kéo tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên, Tây Môn Vân Ảnh nhẹ nhàng che mắt của nàng lại.

“Huyên Nhi bảo bối, muội đi theo Nhược Ngôn đi, đến ta liền bỏ che mắt của muội.”

“Được.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, lần này không biết lại là điều ngạc nhiên gì~! Tốt nhất chính là mỗi người bọn họ tự tay làm một món ăn chúc mừng sinh nhật của nàng.

Lần trước, bọn họ mỗi người tặng nàng một cây trâm gài tóc, đều là bọn họ tự tay khắc, mặt trên khắc tên của bọn họ.

Hiên Viên Nhược Ngôn thật cẩn thận dắt tay nàng, đi từ từ, những người còn lại cẩn thận bảo vệ bên cạnh của nàng, sợ nàng bị ngã…

“Được rồi, Huyên Nhi bảo bối, có thể mở mắt.”

Gia Cát Mặc Húc buông tay che mắt của nàng ra, nhẹ nhàng nói.

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở hai mắt ra, tại giữa sân, không biết khi nào nhưng lại có thêm một cái đu dây.

“Oa! Cái đu dây! Ha ha ha ha… Các bảo bối, cảm ơn các huynh! Cảm ơn các huynh làm cho ta hạnh phúc như vậy!”

Nam Cung Vũ Huyên vui vẻ cười lớn, trên mặt tràn đầy tất cả đều là ánh sáng hạnh phúc.

Tám người nhìn miệng của nàng cười, cũng cười rộ lên theo:

Bảo bối, chúng ta cảm ơn muội mới đúng, sự xuất hiện của muội, làm cho chúng ta hiểu được ấm áp là cái gì, cái gì gọi là không chút âm mưu.

Mỗi ngày, nụ hôn của muội, đều đã làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc, tiếng nói mềm mại của muội làm cho thân thể mệt mỏi của chúng ta khôi phục thoải mái trong nháy mắt, khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của muội làm cho chúng ta nhìn thấy ánh sáng tốt đẹp…

“Huyên Nhi bảo bối, nhanh chóng ngồi thử xem.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đi đến phía sau của cái đu dây, chuẩn bị vì nàng đẩy dây thừng.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên chạy đến trước cái đu dây, ngồi lên.

“Dây thừng, phải nắm chặt ~, ta bắt đầu đẩy ~!”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng nhắc nhở.

“Ừ, được.”

Cái đu dây từ từ đưa lên, một nữ oa xinh xắn đáng yêu ngồi ở trên, vạt áo màu xanh nhạt tung bay có quy luật. Làn da trắng mịn, mềm mại vô cùng mịn màng, một đôi mắt to sáng như sao giống trân châu màu đen trôi bồng bềnh trong suối mát, toát ra vô vàn ánh sáng, cái miệng nhỏ nhắn hướng lên trên nở ra một nụ cười vui vẻ, dáng vẻ xinh xắn hoàn hảo tạo thành một tiểu thiên sứ.

Phía sau cái đu dây một thiếu niên tuấn tú, khôi ngô mười ba mười bốn tuổi nhẹ nhàng đẩy đu dây.

Bỗng nhiên, tiếng đàn nổi lên.

Ây da~, là Thượng Quan Tuyệt Trần, ngón tay thon trên dây đàn lướt qua, động tác thành thạo như mây bay nước chảy, tiếng đàn dễ nghe từ tay của hắn đánh, giống như có linh hồn, như gió mát lướt qua, đi vào lòng người…

Tiếng đàn mới vang lên không bao lâu, tiếng sáo lại xa xăm vang lên, nhanh chóng hòa vào cùng tiếng đàn.

Ây da~, là Gia Cát Mặc Húc, tiếng sáo ngọc uyển chuyển vang lên khiến cho các nốt nhạc nối liền nhau thành một khúc nhạc thần tiên…

Tư Không Huyền Dịch cùng Tây Môn Vân Ảnh nhìn nhau, lấy kiếm, bắt đầu múa hiên ngang. Hai thiếu niên như mặt trời mới mọc, bóng kiếm lần lượt thay đổi, tư thế oai hùng khiến người ta say mê…