Quyển 1 - Chương 26: Ước hẹn

“Thái Tử phi?”

Nam Cung Vũ Huyên lộ ra vẻ mặt mơ màng:

“Tỷ tỷ, Thái Tử phi là cái quái gì? Giỏi hơn so với Thái Tử sao? Ha ha…, nhất định rất giỏi?! Ta biết Lộng Nguyệt ca ca là Thái Tử, nhưng huynh ấy còn phải tự chăm sóc chính bản thân mình, mỗi ngày phải thức dậy rất sớm sau đó đi học, hơn nữa, huynh ấy còn phải ở dưới chân núi! Mỗi ngày đi học đều phải đi từ rạng sáng, còn lúc tan học về thì chính là lúc hoàng hôn xuống núi. Mỗi lần đi học dù ít hay nhiều đều bị thương rồi sau đó cắn răng nhịn xuồng…

Ha ha, tỷ tỷ, tỷ không phải trải qua cuộc sống như thế, có nhiều người hầu kẻ hạ, hơn nữa sống ở trên núi, mỗi ngày không cần phải thức dậy sớm để đi học, cũng không phải bị thương vì luyện công, thật sự đúng là thân thể vàng ngọc, cao quý.”

Nói một đoạn dài, không có dừng lại, nói ra một cách liền mạch, lưu loát, rõ ràng.

Bên ngoài lời nói nghe như có vẻ đang khen ngợi nhưng thực chất là đang chế nhạo.

Sắc mặt của Dư Nhã Thu âm u, nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

“Ngươi!…, Thái Tử ca ca là nam nhân, hơn nữa là một người nam nhân phải gánh trọng trách lớn trên vai, đạo lý ‘chịu khổ trong khổ mới là người trên người’, chắc ngươi cũng không hiểu, không cần thiết phải phí lời cùng ngươi!”

Nói xong, chuyển tầm mắt khinh thường đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên hơi hơi cúi đầu, che dấu suy nghĩ trong mắt, nhẹ lẩm bẩm như vô tình:

“… Hay là, tỷ tỷ thật lòng đi quan tâm huynh ấy, cùng huynh ấy trải qua gian khổ, khi huynh ấy chịu khổ, tỷ ở bên cạnh huynh ấy, không cho trái tim của huynh ấy trở nên lạnh lùng.”

Nói xong, liền nhấc chân chạy đến trước một đống vải dệt lớn mà nhũ nương đã chuẩn bị tốt:

“Oa! Nhiều vải dệt đẹp như vậy! Hì hì…, thật tốt.”

Tiếng nói vô tư, hồn nhiên, ngọt ngào, cùng với những lời lẩm bẩm thâm trầm lúc trước tạo thành cảm giác khác nhau một trời một vực.

“Đợi đã!”

Dư Nhã Thu lấy lại tinh thần, cầm bàn tay nhỏ bé đang đưa về phía vải dệt của Nam Cung Vũ Huyên:

“Lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì?!”

Liên hệ với biều hiện thâm trầm cùng sắc bén không hợp với tuổi ngay từ đầu của Nam Cung Vũ Huyên, Dư Nhã Thu không tin lời nói thoạt nhìn như vô hại của bé con chỉ là lời nói vô tình.

“Ý gì?”

Nam Cung Vũ Huyên nghiêng nghiêng đầu nhỏ về phía trước, bộ dáng ngây thơ, hồn nhiên, nhưng đôi mắt đen vốn trong suốt giờ phút này lại trở nên âm u, thâm trầm.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Dòng nước mạnh mẽ, chảy cuồn cuộn từ trên núi xuống, tạo thành một thác nước hùng vĩ, bao la.

Thiếu niên áo tím đứng ở trước thác nước, nhìn bọt nước bắn ra, nghe tiếng vang có khí thế lấn át cả núi sông, trước mặt xuất hiện một cảnh tượng hào hùng.

Chiến trường. Chiến trường!

Mỗi một giọt nước nhỏ đều dũng cảm tiến tới, ra sức đấu tranh. Mà thác nước, giống như một vị vua, không để ý trở ngại, anh dũng tiến về phía trước.



Không biết qua bao lâu, đôi mắt giống như thủy tinh của thiếu niên, phát ra những tia sáng. Ngay sau đó, sự thâm trầm từ trong đôi mắt tím tản dần ra, sự dịu dàng mỏng manh che dấu sự sắc bén sâu bên trong:

“Ngươi đã đến rồi? Bé con thì sao?”

Âm thanh ôn hòa phát ra từ cổ họng của hắn, âm thanh không lớn, nhưng cũng không bị tiếng nước chảy lớn át đi.

“Ở lại chỗ của Dư Nhã Thu.”

Quy Hải Lộng Nguyệt đứng ở bên cạnh của Hiên Viên Nhược Ngôn, ánh mắt nhìn về phía những đám mây quanh quẩn phía trước:

“Những lão già này thật sự là hết việc nên tìm việc, thác nước này đã nhìn đến năm sáu ngày, không ngờ rằng thứ cần học hôm nay vẫn là nhìn thác nước.”

Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng tầm mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không có rời khỏi dòng nước trắng xóa, ngược lại nhìn một cách chuyên chú.

Hiên Viên Nhược Ngôn do dự nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Xem ra, Lộng Nguyệt, ngươi đã có phát hiện trong lòng.”

Tiếng nói trước sau vẫn ôn hòa như một.

“… Nhận ra hay không nhận ra, ngươi không phải cũng như thế sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt thu lại tầm mắt, nhìn đến một bên mặt hoàn mỹ của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Chỉ là ta rất ngạc nhiên, luôn mang theo mặt nạ dịu dàng đối với mọi người, che dấu nội tâm lạnh lùng, xa cách ở sâu trong tâm của ngươi, thật sự không mệt sao?”

Đôi mắt như thủy tinh của Hiên Viên Nhược Ngôn đôt ngột trở nên thâm hơn một chút:

“Mệt? Có lẽ là vì hết sức che dấu, cũng có thể là không mệt, cho nên mới làm cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy tính tình ta thực chất là như thế nào~!”

Trong giọng nói có sự băn khoăn không biết phải làm sao, cùng phiền muộn nhè nhẹ.

Khóe miệng của Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ nhếch lên:

“Bất kỳ ai?… Ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có ta cùng với vài người bọn họ. À, đúng rồi, còn phải thêm cả bé con nữa.”

Đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên, đáy mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt xuất hiện ánh sáng màu vàng mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm mặc, sau một lúc lâu:

“Có lẽ đúng là như thế.”

Thu lại tầm nhìn, che dấu ánh mắt sâu sắc.

Bé con kia… Thông minh làm cho người ta run sợ, nếu như…

“Ha ha a…, Hiên Viên Nhược Ngôn, che dấu có ích lợi gì sao? Kỳ thật lúc trước ta cũng nghĩ như thế… Nhưng, sau đó quyết định, ở trước mặt của nàng ta sẽ sống thoải mái thật với nội tâm của chính mình.”

Ánh mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt trở nên sắc bén:

“Sau này, bất kể chúng ta có đánh nhau mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể liên lụy đến bé con, càng không thể đặt lên vai nàng trách nhiệm không phải của nàng. Nàng, cứ sống vui vẻ như vậy là được rồi. Trách nhiệm duy nhất của nàng, chính là đem tia ấm cuối cùng của chúng ta giữ lại…”

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn không nói, sau một lúc lâu:

“Không hổ là đối thủ của ta sau này, ta nghĩ cái gì ngươi đều đoán được.”

Vốn dĩ, nhìn bé con càng ngày càng lớn, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng thông minh, hắn muốn đem nàng bồi dưỡng thật tốt, sau này làm việc cho hắn, nhưng mà:

“Ngươi đã nói đến mức này, ta không có gì mà không đồng ý. Dù sao, ấm áp trước đây còn sót lại, đích thực toàn bộ đều đặt trên người nàng rồi, nếu như trên thế giới này, không có một người cho chúng ta ấm áp, hẳn là rất rất khủng bố…”

“Hiên Viên Nhược Ngôn, ta biết ngươi quen lạnh nhạt đối với mọi người, căn bản là chưa từng đem nàng đặt ở vị trí ngang hàng cùng mình để đối xử. Ngươi đối tốt với nàng, hoàn toàn là sự tác quái tác quỷ của cái mặt nạ hiền lành.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn mặt không chút thay đổi sau một lúc lâu, xoay người rời khỏi. Nhưng, đi chưa được mấy bước, liền lại dừng lại, cũng không có quay đầu lại:

“Nàng, trên người chảy máu của ta, trên đầu của nàng có tóc màu vàng… Cho nên, nàng là muội muội của ta, muội muội duy nhất…”

Nói xong, không chút do dự cất bước rời khỏi.

Ánh mắt màu tím của Hiên Viên Nhược Ngôn không có rời khỏi thác nước trước mặt, nhưng suy nghĩ lại không biết bay về phía phương nào.

Máu, trên người của nàng cũng có của hắn, sợi tóc, trên người của nàng cũng có tóc màu tím…

Lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt bị vô số ánh nắng mặt trời màu vàng hấp dẫn, nhắm mắt, cảm thụ ấm áp của những tia nắng rơi trên thân mình…

Ấm áp nhẹ nhàng như thế, giống như cảm giác lúc bé con kia, mỗi lần chớp đôi mắt to, hỏi han ân cần, làm nũng vô cùng thân thiết mang lại…

Mở mắt ra, đôi mắt tím trong suốt thấy đáy, từ ngoài đến trong, từ xưa đến nay chưa hề có.

Hiên Viên Nhược Ngôn đưa tay ra, nắm chặt tay, bỏ ra, rồi lại nắm lại… một tia nắng ấm áp. Bên miệng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Vật nhỏ, tâm của ta liền ở trong này… Chỉ cần, ngươi có bản lĩnh lưu lại dấu ấn ở trong này… Như vậy, ta liền bảo vệ ngươi cả cuộc đời…”

Nói xong, thu hồi tầm mắt, từ từ thả tay ra, quả quyết xoay người rời khỏi. Ôn hòa tràn đầy ở bên trong đôi mắt tím kia chỉ là vẻ bên ngoài, thế nhưng sự xa cách cùng lạnh lùng kia có lại một lần nữa chiếm cứ nơi đáy mắt hay không?

Thác nước vẫn cứ chảy xiết, chỉ cần hạ giọng lẩm bẩm cũng đã lan tỏa hòa vào trong không khí, cùng với những bọt nước vỡ tung vào lớp lớp hơi nước, chuyển động, chuyển động, nhảy lên, nhảy lên, tràn ngập toàn bộ không gian…

Tầng mây bị đẩy ra tạo thành một khe hở hẹp, một tia nắng mặt trời ấm áp nghịch ngợm rơi ra bên ngoài, mềm mại trên mặt đất, nhảy múa, xoay tròn, giống như đang tiến hành này một nghi lễ xa xưa trang nghiêm…