Quyển 1 - Chương 31: Thân thế của bọn họ

“Ừm ha ~!”

Nam Cung Vũ Huyên bất đắc dĩ gật đầu.

Làm ơn đi, nếu như nói không phải thật sự, vậy lỗ tai của nàng, không phải lại chịu tội sao?

Dù sao, nói dối cũng sẽ không bị sét đánh! Vậy nàng nói dối có làm sao?!

Bốn người chung dáng vẻ hả hê “coi như ngươi thức thời”. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bốn đôi mắt từng trải này liền nghiêm túc hẳn lên.

Bọn họ, còn phải hiểu rõ “chính sự”.

“Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ nói đi, ngươi cùng bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?”

Thượng Thiện Kê trầm ổn hỏi.

“… Bèo nước gặp nhau, quan hệ gì cũng không có.”

Nam Cung Vũ Huyên trầm mặc một lúc lâu, nghiêm túc nói.

Đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng bốn người, ánh mắt không chút nào né tránh.

Cho dù biết bốn người trước mặt này là sư phụ bọn họ, nhưng là… Cũng không thể khinh thường! Thân sinh phụ mẫu còn có người thương tổn hài tử, chứ đừng nói là sư phụ.

Bốn người thấy Nam Cung Vũ Huyên như thế, nhìn nhau. Tám mắt giao nhau, bọn ông từ trong mắt đối phương, đều có thể nhìn thấy thần sắc tán thưởng.

Ha ha, thật là một vật nhỏ tâm tư kín đáo!

Bất quá, nàng tuổi nhỏ như thế, làm sao đề phòng đối với lòng người lại cao như vậy?! Thực làm người ta khó hiểu a!

“Ha ha ha…”

Thượng Thiện Kê cười lớn, thẳng tắp đón tầm mắt Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu nha đầu, ngươi đừng nói ngươi không biết màu mắt cùng màu tóc của bọn họ cùng với màu sắc vài sợi tóc trên đầu ngươi không giống nhau.”

“Là giống nhau a, người ta cũng chưa nói không giống nhau a ~!”

Thoáng dừng lại, tiếng nói Nam Cung Vũ Huyên vừa chuyển:

“Hì hì…, như thế cũng không thể nói rõ ta cùng bọn họ quan hệ thân thiết a! Nếu là quan hệ thân thiết, có thể lớn lên có màu mắt và sợi tóc giống bọn họ, như vậy ta nghĩ lấy quan hệ giữa các ngươi cùng bọn họ, đầu các ngươi đã sớm đầy ‘hoa râm’! Ha ha ha…”

Nói nói, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên thực sự xuất hiện hình ảnh bốn lão nhân “đầu đầy hoa râm”, nhịn không được cười lớn.

Bốn người lại nhìn nhau, xuất hiện hắc tuyến.

Hay nói giỡn, nếu như từ biểu tình rõ ràng của nàng như vậy cũng nhìn không ra nàng đang nghĩ gì, như vậy bọn họ không phải sống uổng phí hơn nửa đời người sao?!

“Xú nha đầu…!”

Thượng Thiện Dương vừa muốn tức giận, lại bị Thượng Thiện Kê dùng ánh mắt ngăn lại.

“Tiểu bảo bảo a, chẳng lẽ ngươi không biết, màu mắt bọn họ cũng không phải trời sinh?”

Trong mắt Thượng Thiện Kê hiện lên vẻ thâm trầm.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên bị lời nói của ông làm cho cả kinh, đột nhiên nhìn về phía ông, nhưng rất nhanh dời tầm mắt:

“Chuyện này có liên quan tới ta sao?”

Lần trả lời này, rõ ràng có thêm cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Ha ha…, được rồi, không liên quan gì với ngươi.”

Thượng Thiện Kê từ ái vuốt ve sợi tóc mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên:

“Vậy, tiểu oa nhi ngươi có muốn biết vì sao màu mắt cùng màu tóc bọn họ lại có màu sắc không giống người thường?”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên cụp đôi mắt xuống, không nói một lời, tỏ vẻ cam chịu.

Không thể phủ nhận, nàng không có cách nào bỏ qua những gì có liên quan đến bọn họ! Cho nên, căn bản là không có cách nào cự tuyệt lời nói của Thượng Thiện Kê.

“Bọn họ từ khi sinh ra đã là hài tử thiên phú hơn người. Vốn nên được phụ thân, mẫu thân nâng trong tay yêu thương, nhưng vì thân phận đặc thù, không thể không làm đá lót đường cho tương lai huy hoàng của gia tộc cùng quốc gia.”

Vừa nhắc đến thân thế cùng cảnh ngộ những hài tử kia, ánh mắt Thượng Thiện Kê trở nên thâm u mà trầm trọng:

“Tuy rằng bọn họ đều thiên tư thông minh, nhưng nếu muốn trong tình cảnh tranh hùng có thể áp chế đối phương, phải dùng thủ đoạn phi thường… Vì thế, Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc đem tất cả đệ tử quý tộc thiên phú hơn người tụ tập tại doanh trại bí mật huấn luyện. Lúc bọn họ hai ba tuổi, liền bắt đầu dùng bí dược cùng huấn luyện nghiêm khắc đến kích phát tiềm lực trong cơ thể bọn họ… Hàng trăm hàng ngàn hài tử, bởi vì không chịu nổi huấn luyện tàn khốc mà chết non…”

Trong mắt từng trải của Thượng Thiện Kê, giờ phút này lại lóe ra ánh nước lấp lánh:

“Lúc huấn luyện tàn nhẫn chấm dứt, chỉ có tám hài tử còn sống… Nhưng mà, khi bọn họ ra khỏi doanh trại huấn luyện, có thể thấy ánh mặt trời, thân mình nhỏ bé, tất cả đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Diện mạo, bọn họ chỉ có màu mắt và màu tóc khác với người thường, đồng thời năng lực học tập cùng năng lực kháng thương của bọn họ, có thể nói vượt qua trình độ con người có thể đạt tới… Nhưng bên trong thì sao? Thời thơ ấu vui vẻ của bọn họ bị sự lãnh khốc thay thế, tính trẻ con ngây thơ bị đóng băng bởi sự lạnh lùng…”

Mắt Thượng Thiện Kê lóe ra ánh nước bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu bảo bảo a ~! Ngươi cũng biết khi bọn họ bị đưa đến học viện, đứa lớn nhất mới sáu tuổi, nhỏ nhất mới bốn tuổi a…, hài tử nhỏ như vậy, bị an bài tại chân núi, mỗi ngày đi trên đường núi nhấp nhô khúc chiết. Hài tử nhỏ như vậy, phải bắt đầu tự chăm sóc cho mình. Hài tử nhỏ như vậy, đối người chung quanh, đều duy trì khoảng cách nhất định. Hài tử nhỏ như vậy, trong mắt hoàn toàn không có sự tin tưởng cùng ý cười a!”

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi nhắm mắt, hai tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, cố gắng áp chế lửa giận cùng đau lòng trong lòng nàng:

“Ngươi nói cho ta những điều này, là muốn ta làm gì?”

Tiếng nói non nớt mang theo chút khàn khàn, càng khiến cho người ta dễ dàng quên nàng vẫn còn nhỏ, cảm nhận được linh hồn trưởng thành của nàng!

“…”

Thượng Thiện Kê bị Nam Cung Vũ Huyên đột ngột lộ ra vẻ trưởng thành khiến cho chấn kinh trong nháy mắt, nhưng trong mắt rất nhanh liền lướt qua thần sắc hiểu rõ:

“Nếu không ngoài dự đoán, trong cơ thể ngươi hẳn là có máu đặc thù của bọn họ, cho nên mới có màu tóc như vậy.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

“Đúng.”

Lông mi như cái lược nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên run nhẹ, thấp giọng khẳng định suy đoán của Thượng Thiện Kê.

“Bọn họ, từng dùng máu mình đút ngươi uống?”

Lời Thượng Thiện Kê vừa hỏi ra miệng, đã bị chính ông hung hăng chụp bay.

Đổ mồ hôi! Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?! Nếu không phải bọn họ cam tâm tình nguyện đút máu cho tiểu tử kia, vậy trong cơ thể nàng làm sao có thể có máu bọn họ đây?!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày lại, khẽ cắn đôi môi anh đào phấn nộn:

“Ừm.”

“Được. Vậy bây giờ, ta sẽ nói cho ngươi, chuyện chúng ta muốn nhờ ngươi làm.”

Thượng Thiện Kê nhìn Nam Cung Vũ Huyên, giống như nhìn đấng cứu thế.

Ha ha a…, bọn họ có thể đem máu mình đút cho nàng uống, vậy đã nói lên, nàng là người bọn họ đều để ý!

Mặc kệ ý này là nhiều hay ít, chỉ cần có, là được!



Sơn cốc thanh u không người, bị cơn mưa rửa qua, càng trong sạch u tĩnh.

Cỏ xanh lục mềm mại phủ đầy toàn bộ sơn cốc, trên đó còn được tô điểm bởi một vài đóa hoa dại xinh đẹp màu tím, nơi này một đám, chỗ kia một đoàn, cực kỳ xinh đẹp!

Dòng suối nhỏ trong suốt, tại thảm xanh giống như một cái thắc lưng gấm xanh biếc, uốn lượn nổi bật, triền miên du dương…

Trong sơn cốc không một bóng người, yên tĩnh thoải mái.

“Rầm ——!”

Vốn cô đơn di chuyển, dòng suối nhỏ yên lặng như xử nữ, đột nhiên truyền ra tiếng vang “Rầm”.

Nháy mắt, xữ nữ biến thành thỏ chạy.

Suối trong, một nữ hài nhi bảy tuổi giống như nụ hoa sen chờ nở, đột nhiên xuất hiện. Cho suối nước vốn đơn điệu tăng thêm ánh sáng màu…

Da thịt đẹp tựa tuyết, hai mắt trong suốt như nước trong, lúc nhìn quanh, cùng suối nước trong suốt giao nhau mà tỏa sáng, tạo thành khí chất thanh nhã tuyệt trần, khiến người ta bị thu hút, tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn. Nhưng trong ánh mắt lãnh ngạo linh động này, ánh sáng giảo hoạt lại làm cho người nhịn không được tới gần, nhịn không được nhớ thương…

Bọt nước trong suốt từ mép tóc rối tung của nàng tùy ý nhỏ xuống, vài giọt nước như chân trâu nằm trên lông mi dày và dài, môi anh đào phấn nộn chạm vào nước phát ra óng ánh, xiêm y màu trắng ướt nước, dán chặt vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, làm nàng tự dưng hiện ra điểm mềm mại chọc người yêu thương.

Nam Cung Vũ Huyên từ từ lên bờ, trong tay cầm lấy một con cá lớn, vẩy cá màu bạc rạng rỡ loang loáng, đáng chú ý dị thường.

“Chậc chậc ~! Hôm nay cuối cùng cũng bắt được ngươi ha?!”

Đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên chống lại đôi mắt tròn vo của con cá, có chút thần khí nói.

Ha ha, cá Tuyết Khê Tầm này, là có thể gặp không thể cầu! Nàng tới đây ba năm, từng thấy hai con. Một con đã bị nàng cùng vài cái lão nhân ăn mất một năm trước, mà con thứ hai này, nàng đuổi theo nửa năm, rốt cục bắt được!

Xem ra hôm nay lại có lộc ăn!

Tâm tình Nam Cung Vũ Huyên tốt khiến cho gò má nàng nâng lên, ngồi xổm xuống, đem cá Tuyết Khê Tầm đặt bên người, chuẩn bị đánh vẩy cá, bỏ nội tạng.

Đột nhiên, ánh sáng bạc từ bên người nàng lóe qua! Trên mặt đất, nơi nào có bóng dáng cá Tuyết Khê Tầm?!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thân ảnh màu trắng đi xa, mắt tối sầm lại, cố gắng đuổi theo thật nhanh…