Quyển 1 - Chương 32: Cướp cá tặc

Trong rừng cây nhỏ xanh um.

Nam Cung Vũ Huyên nhanh nhẹn đứng trên một gốc cây đại thụ, hơi thở hổn hển.

Đôi mắt rực rỡ như ngân hà nhìn vật nhỏ màu tuyết trắng dưới tàng cây, không nói gì nhưng ngổn ngang.

Con mẹ nó! Nàng còn tưởng cái quái gì đây, hóa ra là một tiểu hồ ly.

Bất quá, vật nhỏ này chạy trốn rất nhanh. Hại nàng đuổi theo lâu như vậy, hơn nữa nội tức cũng có chút hỗn loạn.

Điều trị khí tức xong, Nam Cung Vũ Huyên nín thở.

Cung tên rời dây! Nháy mắt lắc mình đến trước người tiểu tử đang ăn ngon kia, đem tiểu tử kia dẫm dưới chân.

“Xèo xèo chi kỷ ——!”

Vật nhỏ bị tình huống đột nhiên xảy ra làm cho cả kinh, quay đầu nhìn Nam Cung Vũ Huyên đạp trên người mình, trong đôi mắt màu băng ngân, không có kinh hoảng, mà là tức giận nhè nhẹ.

Nam Cung Vũ Huyên thấy rõ cặp mắt băng ngân kia, tiếng lòng đột nhiên bị cái gì châm ngòi một chút. Ký ức bị giấu sâu trong nội tâm, như vòng xoay ngựa gỗ, không ngừng hiện ra trong đầu.



“Tiểu Huyên Nhi đừng nháo, để ta ngủ thêm một lát.”

Thiếu niên đôi mắt màu băng ngân nửa mở nửa khép, tiếng nói trong veo như ở trời đất truyền trong gió, dịu dàng tuyệt trần.

“Tuyệt Trần ca ca đừng mà ~!”

Tiểu nữ oa da trắng thân mềm ghé vào trên người thiếu niên, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn than thở:

“Trong các ca ca, huynh là lười nhất ~! Người ta muốn đi ra ngoài chơi a ~!”

Tay nhỏ bé trắng mịn như củ sen không ngừng nhéo hai má tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu niên.

“Tiểu Huyên Nhi ~!”

Thiếu niên không biết làm sao bắt lấy tay nhỏ bé làm chuyện xấu trên mặt mình, mở mắt ra:

“Haiz ~! Thật là không có cách nào ép buộc được muội mà.”



Nam hài đạm mạc, cặp mắt băng ngân xinh đẹp giống như minh châu trong trí nhớ kia không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Cung Vũ Huyên, uốn lượn… Bên tai, dường như còn có thể nghe thấy lời lẩm bẩm bất đắc dĩ của hắn.

“Xèo xèo chi tức ~!”

Tiểu hồ ly bị Nam Cung Vũ Huyên dặm ở dưới chân, không kiên nhẫn vặn vẹo tiểu thân mình bụ bẫm, phát ra tiếng kêu “Xèo xèo”. Phản kháng lại Nam Cung Vũ Huyên đang ngây người.

Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần:

“Vật nhỏ! Ngươi tên gì? Ăn cá Tuyết Khê Tầm của ta, không thể bị ta đè một chút sao?!”

Đứng dậy, nhấc cái đuôi tiểu hồ ly lên, xách ngược nó, đau lòng nhìn xương đầu cá còn lại trên mặt đất:

“Nhìn vóc dáng ngươi nhỏ như vậy, lại đem con cá lớn như thế ăn xong rồi!”

Nam Cung Vũ Huyên dùng sức lắc lắc đuôi hồ ly trong tay:

“Ngươi đã ăn cơm trưa của ta, như vậy, coi ngươi như là cơm trưa của ta là được.”

“Xèo xèo chít chít —— xèo xèo ——!”

Tiểu hồ ly bị Nam Cung Vũ Huyên lắc đến đầu váng mắt hoa, nghe được lời nói của Nam Cung Vũ Huyên, vừa dùng bốn chân đá đạp lung tung, vừa phát ra tiếng kêu kháng nghị.

Trời ạ! Có cần phải như vậy không? Có cần phải như vậy không?!

Nó không phải chỉ ăn một con cá sao? Vì sao phải dùng mạng nhỏ đến trả lại?! Sớm biết như vậy, nó có thèm chết cũng sẽ không đi trộm. Không, là cướp! Thèm chết cũng sẽ không đi cướp cá!

Không không không! Cướp vẫn là muốn cướp! Chẳng qua, lần sau cướp của một người chạy có vẻ chậm hơn! Lần này mắt nó vụng về, không có nhìn ra tiểu nha đầu nhìn như nhu nhược này lại chạy nhanh như vậy!

Nam Cung Vũ Huyên không để nó tiếp tục kháng nghị, tâm tình tốt cầm cái đuôi nó, uyển chuyển trở về.

Ba năm không gặp, không biết… Bọn họ thế nào?

Bất quá, nhanh, phải nhanh hơn nữa nha~!



“A a a ——! Tiểu đồ nhi đã về rồi ——!”

Tiếng kêu thê thảm qua đi, bốn bóng người như gió mạnh, đến trước người Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên không chớp mắt bốn người từ trong khe hở đi qua.

Haiz ~! Bao lâu? Tình huống như vậy, nàng đã quen, cho nên… Bình tĩnh!

Bốn người quen nàng phản ứng như vậy, gắt gao đi theo sau nàng.

“Tiểu đồ nhi a, cá Tuyết Khê Tầm, hôm nay con có bắt được không?!”

Trong mắt Thượng Thiện Ngưu bốc lên tia trầm thấp.

“Đúng đúng đúng! Tiểu Huyên Nhi, hôm nay con bắt được tên giảo hoạt kia, đúng không đúng không?!”

Thượng Thiện Áp nói xong, khả nghi bẹp miệng một chút.

Nhớ tới mỹ vị tươi mới một năm trước, miệng ông liền đầy nước bọt a!

Hai người còn lại tuy mặt ngoài lạnh nhạt rất nhiều, nhưng là đôi mắt cũng bốc lên ánh sáng, trần trụi kể ra giờ phút này bọn ông cũng không bình tĩnh!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người xung quanh liếc mắt một cái:

“Ừm nha, hôm nay bắt được ~!”

Âm cuối bị kéo dài, sau đó chuyển:

“Nhưng là ~”

Lại là một cái âm cuối bị kéo dài.

Bốn người bị tốc độ nói của nàng làm cho tâm ngứa khó nhịn, nước bọt trong miệng càng thêm hung mãnh!

“Ha ha…”

Cười khẽ qua đi, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, gắt gao nhìn tiểu tử nàng cầm trong tay kia, nghiến răng nghiến lợi:

“Bị vật này, ăn mất!”

Ô ô ô…, nàng cũng đau lòng, được không?! Cá Tuyết Khê Tầm a! Để ý hơn nửa năm, thế nhưng cứ như vậy hi sinh!

“Cái gì?!”

Bốn người vừa nghe, ánh mắt cùng đi theo tầm mắt Nam Cung Vũ Huyên.

Một cái tiểu hồ ly tuyết trắng bị xách ngược, mắt tròn màu băng ngân u oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Vốn không phải nó ăn một con cá nhỏ đê tiện sao? Chuyện này không có gì đáng sợ! Nhưng là, lúc nhìn đến bốn lão nhân này, nó quyết đoán không bình tĩnh!

Bốn người này…, hô! Tuyệt đối đừng nhìn ra thân phận của nó a, tuyệt đối đừng a ——!

Nhưng, rất rõ ràng, thượng đế không thiên vị “cướp cá tặc” là nó!

“Này…!”

Tầm mắt Thượng Thiện Kê vừa va chạm vào tiểu hồ ly, trừng lớn mắt kinh ngạc.