Quyển 1 - Chương 33: Sớm bốn năm

Những người còn lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly chật vật không chịu nổi, trong ánh mắt đều là vẻ khó tin.

“Ặc…, các lão nhân, các người làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên bị phản ứng bất thường của bốn người làm cho bối rối, đem vật trong tay giơ lên cao:

“Nó, có cái gì kỳ quái sao? Hoặc là, các người biết nó?”

Nam Cung Vũ Huyên không phát hiện, trong mắt tiểu hồ ly đưa lưng về phía nàng tia màu tối chợt lóe rồi biến mất.

“Khụ khụ…, không kỳ quái, không kỳ quái!”

Thượng Thiện Áp ho nhẹ hai tiếng, dời tầm mắt đi.

Vừa rồi, ông là nhận được “mệnh lệnh”của Thần sử là “không thể nói”.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ người người đều chuyển tầm mắt qua nơi khác, thản nhiên liếc bọn họ một cái, không hề nói gì, tiếp tục dẫn tiểu hồ ly hướng về phòng nhỏ mà đi.

Bốn người thấy thế, liếc nhau, trong mắt âm u vô hạn, cuồng phong nổi lên trong mắt bọn họ khi nhìn theo bóng dáng kia…

Thần sử vì sao lại đến đây? Là Thần Tôn phái tới? Chẳng lẽ… Thần Tôn tính ruồng bỏ hứa hẹn lúc trước?!



Trong không khí, từng đợt từng đợt hương vị thơm ngát hóa thành khói màu trắng, phiêu tán chung quanh.

Bốn người đắm chìm trong suy nghĩ của họ ngửi được mùi quen thuộc, mắt chợt lóe.

“Gà ăn mày!”

Bốn giọng đồng thanh kết thúc, bốn thân ảnh đã truy tìm mùi thơm này, nhanh như điện chớp biến mất không thấy tăm hơi.

Tại nơi đó chỉ còn lưu lại tàn ảnh mang theo bầu không khí trầm trọng…

Nam Cung Vũ Huyên đem mỹ vị vừa làm tốt trong tầng bùn nhão đập ra, đặt trong khay, năm thân ảnh đồng thời xuất hiện trước mặt nàng.

Đôi mắt vô song mang theo tia sáng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm khay trong tay nàng. Không! Là nhìn chằm chằm hai con gà mập trên khay.

Nam Cung Vũ Huyên chợn mi, trong đôi mắt giảo hoạt hiện lên tia sáng:

“Muốn ăn?”

Tiếng nói non nớt, ngọt mà không ngấy.

Bốn người Thượng Thiện cùng tiểu hồ ly đáng yêu đồng thời gật đầu, tia sáng trong mắt càng rõ, khóe miệng có vệt nước, ở ánh sáng mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng óng ánh.

“Hì hì…, nằm mơ!”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến xinh đẹp đáng yêu, lời nói lại đem năm con sâu tham ăn từ thiên đường đánh xuống địa ngục.

Năm cặp mắt ai oán chăm chú nhìn vào Nam Cung Vũ Huyên, tố cáo “sự tàn nhẫn” của nàng!

“Chà chà ~!”

Nam Cung Vũ Huyên khıêυ khí©h nhìn bốn người một hồi:

“Hôm nay hai con gà ăn mày này, nhưng là thành quả sau khi người ta cải tiến đó nha ~!”

Xấu tính đem khay trước tầm mắt của năm đôi mắt mang theo vẻ thèm nhỏ dãi kia đảo đảo một cái:

“Nhìn một cái, nhìn một cái! Gà mập bóng mỡ, non mềm a ~!”

Đem khay lại chuyển tới trước người mình che lấy, trợn mắt nhìn về phía bốn người một hồ đang nuốt nước miếng:

“Các ngươi, muốn ăn?”

Bốn người một hồ cùng nhau gật đầu.

“Kỳ thật một mình ta là ăn không hết, các ngươi muốn ăn, ta cũng không phải không cho các ngươi ăn!”

Trượng nghĩa nói lời mà bốn người một hồ chờ mong đã lâu.

Chờ đến lúc nhìn thấy trong đôi mắt vô song hiện lên tia sáng hy vọng, lời Nam Cung Vũ Huyên nói lại đổi gió:

“Chẳng qua ~! Ta có ít điều kiện, các ngươi đáp ứng rồi, ta cho các ngươi ăn, bằng không… Ta cho dù đem đồ ăn còn lại ném đến Tuyết Khê cho cá ăn, cũng không cho các ngươi ăn!”

Thần chí bốn người một hồ giờ phút này, hơn phân nửa bộ phận đều bị tham ăn khống chế, nhìn thấy có hy vọng về lộc ăn, làm sao nghĩ được gì?!

Vì thế, quyết định thật nhanh, cùng nhau gật đầu.

“Vậy nha, được rồi được rồi!”

Nam Cung Vũ Huyên cười cong mắt, sau đó đem toàn bộ tầm mắt chuyển dời đến trên người tiểu hồ ly:

“Tiểu tử kia, điều kiện đầu tiên đưa cho ngươi là… Ngươi! Ở lại bên người ta, làm sủng vật của ta!”

Hừ! Vừa nghĩ đến lúc trước, nàng vừa buông chân nó, nó liền bỏ chạy, trong lòng nàng liền tức giận! Nếu không phải đem hai con gà ăn mày “khai quật”, đem nó quyến rũ trở lại, chỉ sợ nó sớm đã trốn ra ngoài!

Rời khỏi bọn họ đã lâu, nhớ nhung trong lòng cũng không có theo thời gian trôi qua mà giảm bớt, ngược lại càng sâu thêm.

Nay, thật vất vả gặp một con hồ ly màu mắt giống Thượng Quan Tuyệt Trần, nàng làm sao có khả năng buông tha như vậy?! Cho dù chỉ là một con hồ ly, nàng cũng muốn giữ ở bên người, xem như làm giảm bớt nỗi nhớ nhung lúc nhớ đến tột cùng…

“… Chi tức…!”

Tiểu hồ ly rối rắm một lúc lâu, rốt cục vẫn là bất đắc dĩ ‘Chi tức’ kêu một tiếng, gật đầu đáp ứng.

Kỳ thật, nó biết làm sủng vật của nhân loại, xem như làm thấp thân phận của nó, nhưng là… Lần này tới nơi quỷ quái này, vốn là tình huống đặc thù. Hơn nữa, thật sự là chống đỡ không được hai con gà béo bóng loáng, bay mùi dụ hoặc nồng đậm kia nha…

Cho nên! Cho dù làm thấp thân phận thì cho làm thấp thân phận đi! Quản không được nhiều như vậy!

Nam Cung Vũ Huyên vừa lòng gật đầu, đưa tay từ trên khay xé một cái đùi gà, quăng về phía tiểu hồ ly “thức thời”:

“Tiếp lấy!”

Tiểu hồ ly nhảy lên, hai chân trước nhưng lại giống tay của con người, ở không trung đem đùi gà tiếp được, sau đó hai chân sau chạm đất, “ôm” chân gà bắt đầu cắn!

Đầu Nam Cung Vũ Huyên đầy hắc tuyến.

Nàng tuy rằng đã sớm từ phản ứng của bốn lão nhân phát hiện con hồ ly này tuyệt không phải hồ ly bình thường! Nhưng không ngờ rằng, nó còn có chỉ số thông minh quá cao! Có trí tuệ và năng lực như thế!

Kinh ngạc chớp mắt một cái, Nam Cung Vũ Huyên lại đem tầm mắt chuyển đến bốn lão nhân gắt gao nhìn con hồ nào đó đang ăn ngon:

“Khụ khụ ~!”

Ho nhẹ hai tiếng, kéo lại tầm mắt bốn người:

“Điều kiện cho các ngươi sao…!”

Cố ý trì hoãn để xây dựng trí tò mò, thành công khơi dậy “hứng thú” của bốn người!

“Là cái gì?!”

Bốn tiếng nói, hợp thành bốn hợp tấu.

“Thời gian ta trở về tìm bọn họ, sớm bốn năm.”

Nam Cung Vũ Huyên nghiêm túc nhìn bốn người.

Nàng đã từng tính toán.

Dùng “nhiệm vụ” mà bốn lão nhân muốn nàng làm tốt từ giai đoạn chuẩn bị, đến đường lối chính xác, chỉ cần dùng hai năm là có thể.

“…”

Bốn người trầm mặc, lại rũ mắt, lâm vào suy nghĩ chính mình.

Bọn họ tuy rằng thèm ăn, nhưng là hướng về chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn là sẽ không vì hai, không, là một con gà ăn mày liền bị dụ đi!

Thấy bọn họ trầm mặc, Nam Cung Vũ Huyên lại mở miệng:

“Thời gian hai năm, ta có thể chắc chắn đem ‘nhiệm vụ’ thực hiện đúng như dự tính.”

Giọng nói mang sự kiên định, lộ ra tự tin vô cùng.

Chỉ một thoáng, thân hình nhỏ bé kia trở thành bọt nước, Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng chính là một thần linh cơ trí thành thục!

Bốn người nâng mắt, có chút thất thần nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Ngay cả tiểu hồ ly đang hưởng dụng mỹ thực, cũng tạm dừng động tác nhấm nuốt trong miệng, trong mắt băng bạc nhìn Nam Cung Vũ Huyên hiện lên thâm trầm…

Sau một lúc lâu, Thượng Thiện Kê rốt cục mở miệng:

“Chúng ta, tin tưởng con.”

Vầng sáng cơ trí đem toàn thân Thượng Thiện Kê bao phủ:

“Không phải nói trước rồi sao, khi nào con đem ‘nhiệm vụ’ đạt tới trình độ dự tính, lúc đó con liền đi tìm bọn họ.”

Ở chung ba năm, thủ đoạn cùng thông minh của tiểu nha đầu này, bọn họ đều biết đến.

Cái tiểu nha đầu lừa đảo này, chẳng những thiên phú cực cao, hơn nữa việc gì cũng có thủ đoạn độc đáo của mình, mang lại hiệu quả trác tuyệt, làm cho bọn họ sống nửa đời, tự nhận là lão giả bác học có kiến thức mạnh mẽ cũng không thể không bội phục!

“Hì hì…”

Mắt cười Nam Cung Vũ Huyên cong lại.

“Nhóm sư phụ, Huyên Nhi biết các người tốt nhất tốt nhất, ha ha… Hai con gà này, chính là Huyên Nhi cố ý dùng để hiếu kính các người, mong vui lòng nhận cho ha ~!”

Xinh đẹp đáng yêu nhảy đến trước người bốn người, đem khay trong tay giơ lên trước mặt bốn người, dùng tiếng nói ngọt ngào cùng lời nói ngọt mềm.

Bốn người không biết làm sao.

Nha đầu quỷ này, tốc độ thay đổi sắc mặt, đúng là làm cho người ta xấu hổ a!