Quyển 1 - Chương 34: Gặp người “quen”

Vào đêm.

Trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng ngọc màu bạc, đem các ngôi sao chung quanh phụ trợ thưa thớt mà ảm đạm.

Ánh trăng trải khắp sơn cốc tịch mịch, cỏ non màu xanh lục cùng hoa nhỏ màu tím phủ lên một tầng sa mỏng, lập lòe mộng ảo như sắc điệu.

Tiểu hồ ly một thân da lông tuyết trắng, dưới ánh trăng thế nhưng lóe lên ánh sáng lung linh màu bạc tuyệt cõi trần.

Đầu nhỏ xù lông hơi vung lên, đôi mắt tròn màu băng ngân bừng tỉnh nhìn chăm chú vào trăng lưỡi liềm, hoà lẫn cùng ánh trăng.

Bốn bóng người lặng lẽ xuất hiện ở phía sau tiểu hồ ly, nhìn thân ảnh bé nhỏ có chút phiền muộn, thần trí lại chạy đi đẩu đi đâu.



“Các ngươi tới.”

Không biết qua bao lâu, tiếng nói trong sáng phân không được nam nữ, như trân châu rơi vào mâm ngọc, thình lình cắt qua đêm yên tĩnh.

Mà nguồn gốc phát ra thanh âm như của tư nhiên kia, rõ ràng chính là chỗ tiểu hồ ly vẫn đang duy trì tư thế ngắm trăng bất động!

Mở miệng nói chuyện, lại là một con hồ ly?!

“Vâng.”

Bốn người không vì hồ ly nói tiếng người mà cảm thấy kinh ngạc hoặc tò mò chút, trăm miệng một lời nói:

“Thuộc hạ tham kiến Thần sử.”

Bốn người khom lưng thành góc độ đặc biệt, cung kính hướng tiểu hồ ly hành lễ một cách thuần thục.

“Ừ.”

Tiểu hồ ly xoay người, trong đôi mắt băng ngân, phiền muộn chưa lui hoàn toàn:

“Thật ra không cần đa lễ… Ta đã … không còn là Thần sử.”

Trong ngữ điệu lạnh nhạt, nghe không ra một chút ưu tư. Nhưng lời nói của nó, lại khiến cho bốn người rung động như sét giữa trời quang!

Bốn người trừng mắt thật to, khó có thể tin nhìn tiểu hồ ly.

Thần sử nói lời này có ý gì? Không còn là Thần sử…? Điều này sao có thể?!

“Thần Tôn, đã không phải Thần Tôn lúc trước…”

Tiểu hồ ly híp đôi mắt lại:

“Thần Tôn hiện tại, bên người có người tin cậy… ‘người cũ’ trước kia, là nên ‘công thành lui thân’ ~!”

Ngữ khí hơi trào phúng qua đi, tiểu hồ ly đột nhiên cười nhẹ thành tiếng:

“Ha ha… lựa chọn lúc trước của các ngươi, quả nhiên là đúng.”

Nếu như lúc trước rời khỏi cùng bọn họ thì bây giờ cũng không chật vật như vậy…

“Thần sử…”

Thượng Thiện Kê muốn nói gì, lại bị tiểu hồ ly đánh gãy:

“Ha ha…, bốn vị Thành chủ, nay chúng ta đều đã tách ra khỏi người đó, rời khỏi vùng đất kia, cho nên, không cần vì chuyện này mà phiền lòng nữa.”

Bốn người trầm mặc.

Bọn họ không tin chuyện đơn giản giống như thần sử nói, khẳng định đã xảy ra cái gì! Bằng không, Thần sử sẽ không trở thành dáng vẻ ‘thời kỳ tuổi thơ’. Nhưng, cho dù đã xảy ra cái gì, cũng không liên quan tới bọn họ.

Từ ba mươi năm trước, thời khắc bọn họ rời khỏi đó, mọi thứ ở nơi đó, đều không còn liên quan gì tới bọn họ…

“Cái tiểu nha đầu kia, rất tốt nha!”

Tiểu hồ ly điềm tĩnh ung dung nằm trên mặt cỏ, chép chép miệng:

“Bẹp bẹp ~, cái kia, cái gọi là gà ăn mày, hương vị thật khiến cho người ta nhớ mãi!”

Nói xong, liền nhắm đôi mắt lại, giống như hồi tưởng lại cái hương vị kia.

Nghe nó nói một câu như vậy, bốn người còn lại nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Mùi nồng đậm, quấn quanh đầu lưỡi, thịt gà tươi mới nhiều nước như còn lưu lại hương vị trong kẽ răng.

Ai oán nhìn tiểu hồ ly khép lại đôi mắt.

Vốn, tiểu nha đầu sẽ thường làm một lần gà ăn mày cho bọn họ đỡ thèm, mà bọn họ vốn có thể một mình vui vẻ ăn một cái đùi gà lớn tươi mới!

Nhưng mà, hôm nay, một cái đùi gà lớn như vậy, lại bị hồ ly nào đó ăn! Hơn nữa…

“Tiểu hồ ly, nói, trước đó người ăn một con cá Tuyết Khê Tầm đúng không?”

Thượng Thiện Áp híp mắt, cắn răng nói.

“Đúng vậy.”

Hồ ly nào đó hé mắt, lười biếng nhìn Thượng Thiện Áp, thản nhiên thừa nhận.

Con cá kia…?

Kỳ thật, lúc ấy bởi vì rất đói bụng, cho nên, nó cũng không nếm được hương vị đặc biệt gì.

“Vậy ngươi còn ăn một cái đùi gà lớn như vậy?!”

Thượng Thiện Dương không bình tĩnh! Hai mắt bốc lửa!

Bọn họ đợi lâu như vậy, Tiểu Huyên Nhi rốt cục bắt được cá Tuyết Khê Tầm, nhưng là bọn họ ngay cả cái bóng cá cũng không nhìn thấy, thì đã bị ăn!

Được rồi, ăn liền ăn, không nói. Nhưng, vì sao? Vì sao vì sao?! Vì sao nó ăn cá còn muốn ăn đùi gà?!

“Haiz ~! Thói đời ngày sau a ~!”

Tiểu hồ ly như có chút phân vân, lắc đầu:

“Ngươi nói chúng ta xem như quen biết mấy chục năm, chỉ vì một cái đùi gà mà thương tổn tâm linh nhỏ bé của ta, các ngươi… Tàn nhẫn biết bao a ——!”

Nói còn cố ý kéo dài âm cuối, cùng tình cảnh thê lương của nó hiện tại thì một chút cũng không tương xứng, ngược lại lộ ra chút mùi vị trêu tức.

Bốn người chuyển mắt, không tiếp tục để ý nó, hỗn độn nhìn trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên bầu trời.

Vì là “người quen cũ” mấy chục năm, biết rõ bản tính của nó, cho nên bọn họ mới tính toán kỹ có được không?!

Ông nội nó, nhớ ngày đó, bọn họ cũng không ít lần cướp đoạt đồ ăn! Lúc trước, bọn họ cướp không lại nó, đó là có thể chấp nhận được! Ai bảo bọn họ không có pháp lực biếи ŧɦái như nó đây?!

Nhưng, bây giờ nén giận quả thật…, nó đã biến thành một con hồ ly nhỏ yếu, thế nhưng còn có thể ở trước mặt bọn họ “cướp lấy” mỹ thực của bọn họ! Chuyện này bọn họ làm sao chịu nổi?! Để cái mặt già của bọn họ đặt đâu a?!



Đường cái rộn ràng, nữ oa áo trắng ôm theo tiểu hồ ly tuyết trắng, chậm chạp đi, dẫn dụ ánh mắt người đang nghỉ chân chung quanh.

Nữ oa nhi dáng vẻ bảy tám tuổi, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn linh lung đáng yêu, tóc sạch sẽ búi thành một cái búi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút che dấu, lộ ra toàn bộ trong không khí.

Da dẻ trắng nõn lại phấn nộn trong suốt, môi anh đào mềm mại ướŧ áŧ loang loáng, mũi quỳnh tinh xảo khéo léo đáng yêu, mắt đen tròn lúng liếng ánh sáng lung linh tỏa bốn phía, hơn cả những ngôi sao trên trời. Trên khuôn mặt treo lên nụ cười nhợt nhạt trên đôi môi phấn mềm như hoa đào tháng ba, lại ẩn dấu hai cái lúm đồng tiền.

Một nữ oa nhi xinh xắn giống như thiên sứ!

“Tuyền Nhi muội muội, lâu rồi không gặp!”

Thanh âm non nớt vang lên qua đi, một thân ảnh màu tím chạy như gió đến trước người Nam Cung Vũ Huyên:

“Ta rất nhớ muội!”

Nam hài nhi gần mười tuổi, mày rậm mắt to, hai mắt tỏa sáng nhìn nữ oa đáng yêu trước mặt.

Từ hai năm trước, lúc gặp được nàng, mỗi lần hắn nghỉ ngơi thì sẽ ở trên đường chờ đợi nàng cả ngày, chờ đợi nàng kéo theo ánh sáng vạn trượng, thắp sáng mắt hắn, thắp sáng tâm hắn.

“A? Thiên Vũ ca ca, các huynh nghỉ ngơi a?”

Đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên sáng lên.

Nghỉ ngơi, không phải ý nghĩa, nàng lại có thể nghe được chuyện về bọn họ sao?

Hai năm trước, ngẫu nhiên gặp nam hài này, biết được hắn cũng là học sinh của học viện Triêu Dương, nàng liền thừa dịp mỗi lần gặp được hắn, nghe tin tức của bọn họ.

“Đúng vậy, ha ha…, vận khí thật tốt, vừa ra liền gặp được Tuyền Nhi muội muội!”

Tươi cười của nam hài nhi mang theo sắc thái hưng phấn.

Có thể nào không hưng phấn?!

Hắn đi dạo trên đường ba ngày, rốt cục nhìn thấy tiểu nhân nhi mà hắn tâm tâm niệm niệm, sao hắn không hưng phấn?!

“Hì hì, Vũ ca ca, chúng ta đi trà lâu ngồi tâm sự một chút.”

Hai mắt Nam Cung Vũ Huyên trong suốt nhìn Tề Thiên Vũ, ánh mắt mong chờ, hoàn toàn bị lộ ra.

“Ha ha, được, cầu còn không được!”

Tề Thiên Vũ bị ánh mắt trong suốt của Nam Cung Vũ Huyên nhìn mà như mở cờ trong bụng.

Tuyền Nhi muội muội, dáng vẻ thật sự đẹp mắt đến cực điểm, so với cái người được công nhận là mỹ nữ đệ nhất học viện, Thái Tử phi tương lai của Quy Hải quốc —— Dư Nhã Thu gì đó tốt hơn không biết bao nhiêu lần!

Bất quá, dáng vẻ của Tuyền Nhi muội muội, nhưng không có phong tao giống như Dư Nhã Thu…