Quyển 1 - Chương 53: Phong ấn

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe thấy lời nói của nó, trong lòng căng thẳng, đồng tử co lại.

Đây, là có ý gì? Ý của nó là, nó tạo hiện trường như hắn bị rơi vào bẫy, sau đó lừa Huyên Nhi mắc mưu, lợi dụng lúc Huyên Nhi chưa chuẩn bị, khiến cho Huyên Nhi…

Năm năm trước, nha đầu ngốc kia vì một bộ y phục mà rơi xuống núi…… Chẳng lẽ nay lại…?

“Ngươi, rốt cuộc muốn thế nào?”

Cuối cùng, trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không bình tĩnh.

Đôi mắt tím mơ mộng, bây giờ giống như một vùng biển màu tím mênh mông, trong đó là mưa to gió lớn dữ dội, tàn khốc giống như một thanh kiêm sắc bén, đâm thẳng đến Nam Cung Vũ Huyên giả đang cười nham hiểm.

Trên mặt của “Huyên Nhi”, xuất hiện biểu cảm như vậy, thật đúng là chướng mắt.

“Ặc ặc ha ha ——! Ta muốn thế nào?”

Nam Cung Vũ Huyên giả nhìn thấy Hiên Viên Nhược Ngôn như thế, lại lên tiếng cười quái dị, chạy đến bên cạnh người của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu mày:

“Bản thân ngươi bị thương nặng, bây giờ đến gần ta như vậy, không sợ ta sẽ nhân cơ hội gϊếŧ ngươi?”

Lời nói lạnh lùng như thanh kiếm lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn không dừng lại ở trên người nàng.

“Ha ha, ta tin ngươi muốn gϊếŧ ta. Nhưng mà, ngươi sẽ ra tay sao? Ha ha, thân thể này là Nam Cung Vũ Huyên.”

Nam Cung Vũ Huyên giả nhướng mày khıêυ khí©h nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nắm chặt hai nắm đấm.

Các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, chứng tỏ rằng bây giờ hắn đang cố gắng mạnh mẽ áp chế sự tức giận mới có thể duy trì bề ngoài bình tĩnh.

“Chậc chậc ~!”

Ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên giả nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nhược Ngôn ca ca, khuôn mặt đẹp như thế, vì sao sắc mặt lại không tốt?”

Học theo tiếng nói trong veo của Nam Cung Vũ Huyên, nhưng dáng vẻ kệch cỡm và giọng nói phát ngấy.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhắm mắt, hít sâu, mở mắt, hắn đã kiềm chế cơn giận của mình nhiều hơn.

Ánh mắt tím sắc bén nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên giả:

“Rốt cuộc phải làm sao, thì ngươi mới thả Huyên Nhi?”

“Ha ha. Nếu Nhược Ngôn ca ca đã nói ra, vậy ta cũng nói thẳng.”

Cố ý chỉnh cổ họng, giọng nói yêu kiều uốn éo, làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn lại nhíu mi. Nhưng vẫn đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng, im lặng lắng nghe.

“Ta muốn chàng giúp ta bỏ phong ấn do bốn Thành chủ đông, nam, tây, bắc bố trí ở núi Tuyết Khê, để cho ta có được tự do..”

Giờ phút này giọng nói không bén nhọn cũng không giả vờ giả vịt, nhưng khi đến tai của Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn là khó nghe.

Nhưng giờ phút này điều quan trọng nhất không phải là giọng nói của nàng ta có dễ nghe hay không.

Hiên Viên Nhược Ngôn sâu sắc bắt được tin tức từ trong lời nói của ai đó.

“Phong ấn? Thành chủ bốn phương?”

Đôi mắt màu tím đầy nghi ngờ nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên giả.

Tuy rằng học viện Triêu Dương cách ly với thế giới ở bên ngoài, nhưng mà sẽ có người chuyên đi thu thập tin tức cùng hướng đi mới nhất của người trong thiên hạ, sau đó thông báo cho học sinh trong học viện Triêu Dương, hơn nữa là thông tin đã qua phân tích.

Cái mà nàng ta gọi là “Phong ấn”, trong trí nhớ của hắn, cũng chỉ từng xuất hiện một lần. Là vô tình nhìn thấy trong một quyển sách cổ của bốn lão già Thượng Thiện.

Thành chủ bốn phía đông, nam, tây, bắc, có thể “phong ấn” được nơi mà thiên hạ coi như một trong “bốn nơi có địa hình nguy hiểm nhất” – núi Tuyết Khê, thì nhất định không phải người bình thường.

Nhưng mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa nghe thấy trong thiên hạ có người như thế.

Hắn có cảm giác, trong núi Tuyết Khê này, hiển nhiên vẫn luôn ẩn dấu bí mật nào đó.

“Việc đó, chàng không cần biết. Chàng chỉ cần làm theo những lời ta nói là được. Sau khi thành công, ta chắc chắn sẽ trả lại thân thể cho Tiểu Huyên Nhi của chàng.”

Màu mắt của Nam Cung Vũ Huyên giả trở nên âm u, hiển nhiên là không muốn cho Hiên Viên Nhược Ngôn biết nhiều.

“… Thế ta phải làm như thế nào?”

Hiên Viên Nhược Ngôn liếc liếc mắt nhìn qua Nam Cung Vũ Huyên giả, từ trên nét mặt của nó thì biết chắc nó sẽ không nói ra chuyện mà hắn muốn biết. Im lặng một lúc lâu, trầm giọng hỏi.

“Chàng từ trên người của Thượng Thiện Áp, Thượng Thiện Dương, Thượng Thiện Ngưu cùng Thượng Thiện Kê lấy ba giọt máu tươi, sau đó đem đến đỉnh núi Tuyết Khê, đem giọt máu tươi đổ vào trong mắt trận của ‘tứ phương trận’ là được.”

“Ngươi, vì sao lại biết nhiều như vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn chằm chằm Nam Cung Vũ Huyên giả.

Nghe cách nói của nó, có vẻ như biết rõ hắn có khả năng phá ‘tứ phương trận’.

Nếu như thật sự bị phong ấn ở ‘núi Tuyết Khê ‘, vậy nó sẽ không có khả năng ra ngoài.

Vậy vì sao lại hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài như vậy?

Không chỉ biết quan hệ giữa Huyên Nhi và hắn, còn biết về mấy lão già Thượng Thiện.

“Ha ha, chỉ cần ở trong rừng này, ta sẽ biết được tất cả mọi chuyện mà chàng biết.”

Trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên giả hiện lên sự đắc ý:

“Hay nói cách khác, ta có thể thấy được trí nhớ của tất cả mọi người trong rừng này.”

“Thì ra là thế.”

Hiên Viên Nhược Ngôn khép đôi mắt lại, lạnh nhạt nói.

Vẫn là một dáng vẻ công tử nhanh nhẹn, thong dong, không hề có thái độ sợ hãi của một người bị trộm trí nhớ.

“Chàng, chàng không ngạc nhiên, sợ hãi? Không ngạc nhiên, sợ hãi khi ta có thể nhìn được trí nhớ của chàng?”

Đối mặt Hiên Viên Nhược Ngôn bình tĩnh như thế, ngược lại là Nam Cung Vũ Huyên giả không bình tĩnh.

Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đến đôi mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn, chứa đựng kinh ngạc.

“A, vốn dĩ phải kinh ngạc. Nhưng mà…”

Hiên Viên Nhược Ngôn tạm dừng sau một lúc lâu, ngón tay thon dài chỉ về phía sau của Nam Cung Vũ Huyên giả:

“Ngươi nhìn xem bên kia là cái gì.”

Nam Cung Vũ Huyên giả nghi ngờ, quay đầu nhìn lại.

Nàng không phát hiện ra, trong nháy mắt lúc nàng quay đầu, khóe miệng của Hiên Viên Nhược Ngôn hơi giương lên một chút cười lạnh.

“Phụt ——!”

Thân mình yêu kều, nhỏ nhắn rơi xuống, chấn động lá rụng xung quanh.

Nam Cung Vũ Huyên giả nôn ra một ngụm to máu tươi, không dám tin nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang lạnh lùng đứng ở phía trước:

“Chàng, chàng… Khụ khụ”

Chưa nói xong, lập tức lại ho ra máu.

Lúc trước vốn dĩ nó bị tổn thương nguyên khí, mà lúc này Hiên Viên Nhược Ngôn lại hung tàn ra tay, thật lòng muốn đưa nó vào chỗ chết, không có ngay lập tức bị một chưởng của hắn đánh chết, cũng may mắn vô cùng.

“Ha ha, ngươi chỉ có thể nhìn được trí nhớ mà thôi, không phải là nhìn được ý nghĩ của ta, cho nên nhất định là ngươi thua.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lạnh lùng liếc nhìn một cái sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Vũ Huyên giả, tiếng nói ôn hòa như bình thường.

Dáng vẻ giống như là người ngoài cuộc, giống như người ra tay đánh người không phải là hắn.

Giống như mọi việc trước mặt không hề liên quan đến hắn.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên giả sửng sốt:

“Ha ha, đúng vậy. Ta chỉ nhìn đến trí nhớ của chàng, phần lớn đều là Nam Cung Vũ Huyên, nhưng mà lại không nhìn được trong lòng của chàng, nàng cũng không quan trọng như trong tưởng tượng.”

Giọng nói có chút châm chọc.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn không nói gì, chỉ là đưa ánh mắt nhìn qua bên phải một gốc đại thụ sum xuê tán lá.

“Ôi ~! Hì hì, bị phát hiện rồi sao!”

Ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn vừa mới xẹt qua, giọng nói trong veo truyền ra từ trong tầng tầng lớp lớp tán cây.

Dựa theo tiếng nói du dương, thánh thót, thân mình nhỏ nhắn nhanh nhẹn từ trên cây xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, hai lúm đồng tiền khiến cho khuôn mặt đáng yêu lại càng thêm linh hoạt, ánh sáng trong đôi mắt sáng chứa đựng sự ấm áp, vui vẻ.

Nàng, giống như một vật sáng, cả người tỏa ra ánh sáng, giống như có thể chiếu sáng tất cả mọi âm mưu khiến cho rừng cây mù mịt.

“Nhược Ngôn ca ca.”

Giọng nói ngọt ngào, ngọt ngào giống như hương vị của ô mai, làm cho người ta có thể cảm thấy ngọt ngào từ trong tim.