Chương 6

Thật ra, chỉ là vào một đêm xuân, ta ngửa đầu hỏi hắn:

"Ngài là A Lang của ta sao?"

Sau một trận hứng mưa, ta bị bệnh.

Trước đây cơ thể ta không yếu ớt như vậy, ta còn phải tự mình trồng trọt trên mảnh đất cha ta đã để lại.

Cho nên ta thường cảm thấy tự ti trước mặt A Lang. Thời kỳ loạn lạc, có không ít gia đình quý tộc lưu lạc nhân gian, nhưng khí chất cao quý thanh nhã từ trong xương của bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được. A Lang chính là một người như thế.

Ta thường xuyên vô thức giấu tay trước mặt hắn, sợ hắn những thấy những vết chai trên tay ta. Những lúc như thế, A Lang sẽ cười kéo tay ta ra, nhẹ nhàng áp mặt vào đó, thở dài: "Nàng đó."

Ngày hôm sau, hắn đổi chiếc dây chuyền trị giá ngàn vàng trên cổ để lấy phương thuốc bí truyền chăm sóc da cho ta. Ta vẫn thường hoài nghi, là hắn đã bảo vệ ta quá tốt.

Cho nên, ta mới không chịu nổi một chút phong ba.

Lúc ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong điện đang tỏa hương, ta lờ mờ nhìn thấy một bóng hình trước mắt, ta nắm lấy sợi tóc dài buông xõa của hắn, nói mê:

"A Lang, sao tóc chàng lại bạc trắng rồi?"

Sau khi tỉnh ra, ta mới phát hiện không phải là Vân Nô, đây là bệ hạ Lưu Lương.

Thân hình hắn giống với Vân Nô, ta ngại ngùng buông tay ra.

Cũng may bệ hạ không để ý tới hành động đi quá giới hạn của ta, chỉ nhìn vào đôi chân hở ra bên ngoài của ta, trên đó đều những vết sẹo dữ tợn. Ta nhăn mày, rụt người vào trong chăn, mắng hắn: "Đồ dê xồm!"

Bệ hạ đè chân của ta lại: "Vừa mới cho nàng uống thuốc giải cảm, người nàng đang đổ mồ hôi, đừng giấu chân trong chăn."

Ta nhìn vào mắt hắn, không thấy du͙© vọиɠ trong đó thì mới yên lòng.

Ánh mắt Lưu Lương vẫn còn dán vào vết thương trên chân ta, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Có đau không?"

Chắc là hắn đang cảm thấy hổ thẹn.

Ta nhớ tới lời Hoàng Hậu nói ngày hôm qua, hóa ra vết thương này có liên quan đến bệ hạ.

Nhưng không biết vì sao, ta không khó chịu giống như hôm qua, cũng không quan tâm đến sự áy náy của hắn, ta đã quên hết rồi.

Ta an ủi hắn: "Ta không nhớ lúc bị bỏng có cảm giác gì, nhưng sau khi khỏi thì vừa đau vừa ngứa, nhiều lần ta nghi ngờ có dòi trong chân ta nên mới đau tới vậy. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, cũng chỉ trông xấu xí một chút thôi."

Ta thông cảm: "Chuyện này không liên quan gì đến bệ hạ, Hoàng Hậu là người trong lòng ngài, ngài cứu nàng ấy là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu A Lang của ta có ở đó, chắc chắn chàng cũng sẽ cứu ta."