Chương 7

Nếu A Lang của ta ở đó, cho dù người kia có là công chúa hay con gái nhà quý tộc thì A Lang chắc chắn sẽ cứu ta.

Ta chân thành nói.

Không biết đêm qua bệ hạ mắc bệnh gì mà sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt, không nói nên lời.

Hắn che miệng ho khan, vậy mà nôn ra máu.

Bệ hạ thấp giọng hỏi: "Triệu Uyển, nếu A Lang của nàng chọc nàng tức giận, phải làm gì thì nàng mới tha thứ cho hắn?"

Ta khó hiểu nhìn bệ hạ, hỏi: "Tức giận đến mức nào?"

Lưu Lương cụp mắt, hàng mi dài hắt bóng lên hai gò má.

Hắn nói: "Đến mức khiến nàng cảm thấy, hắn đã phụ nàng."

Buổi sáng sau khi Lưu Lương nói câu đó, ta đã mặc kệ hắn, ôm bụng tức giận.

Đúng là mồm xui, dám nói A Lang phụ ta.

Lẽ ra ta không nên khó chịu chỉ vì một câu nói đó, nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy hoang mang.

Giống như chuyện này thật sự sẽ xảy ra.

Nơi ta ở thật ra không phải cung điện của ta, mà là ở trong tẩm cung của Lưu Lương, từ trong ra ngoài đều được Kim Ngô Vệ bảo vệ.

Lúc ta ngủ một giấc tỉnh lại thì thấy bệ hạ đang ngồi trước bàn xem tấu chương. Ta nhịn nỗi lòng bất an, do dự gọi: "Bệ hạ, ngài có biết A Lang của ta ở đâu không?"

Bệ hạ xoay người, ngọn đèn dầu cháy bùng lên, đôi mắt phượng đen như mực lẳng lặng nhìn ta.

Hắn nói: "Không biết."

Ta cụp mắt, lại hỏi: "A Lang của ta đã chết rồi sao?"

"Chưa."

Bàn tay đang nắm chặt của ta thả lỏng, giống như lòng ta cũng hạ xuống, ta mím môi nói: "Vậy thì tốt rồi."

Bệ hạ hỏi: "Có gì tốt?"

Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Loạn thế lận đận, mạng người như cỏ rác, không biết có bao nhiêu người sáng còn sống thì chiều đã chết. Cho dù ta và A Lang không ở bên nhau, chỉ cần chàng còn sống là tốt rồi."

Nói vậy thật là ngại, đã thế ta còn là quý nhân của bệ hạ nữa. Ta ngập ngừng hỏi: "Ngài có bận tâm chuyện trong lòng ta có A Lang không?"

Lưu Lương nhìn ta, chợt như có rất nhiều lời muốn nói.

Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, lảng sang chuyện khác:

"Trước đây ta từng gặp A Lang của nàng. Uyển Nương, A Lang của nàng bảo ta chăm sóc nàng thật tốt."

Ta yên lòng.

Ta biết mình đã quên mất nhiều chuyện.

Nhưng không sao, chỉ cần ta biết, A Lang vẫn còn nhớ ta, chàng sẽ đến tìm ta.

Ta phải sống thật tốt.

Một lát sau, lúc đã ngủ thϊếp đi, ta nghe thấy thanh âm khàn khàn của Lưu Lương: "Triệu Uyển, trong lòng nàng, A Lang của nàng tốt tới vậy sao?"

Ta trả lời không chút nghĩ ngợi: "A Lang của ta tốt nhất trên đời."