Chương 19: Hối hận

Nhìn bề ngoài thì ngây thơ ngoan hiền, nhưng tính nết thì lại xấu xa, giả dối như vậy.

Cũng không biết Kiều Thư Di đã phải trải qua những chuyện này bao nhiêu lần rồi.

Càng nghĩ càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Kiều Thư Di nghe tiếng Lâm Hạc Hiên hừ nhẹ, cô đưa mắt nhìn anh ta.

Nếu như kiếp trước anh ta cũng luôn luôn ở bên cạnh cô, trong lòng chỉ có một mình cô, sẵn sàng đứng về phía cô như thế này thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.

Đáng tiếc!

Thật ra tính đến thời điểm này thì Lâm Hạc Hiên vẫn chưa làm ra chuyện gì có lỗi với cô, nếu cô trả thù anh ta thì cũng không công bằng với anh ta cho lắm.

Nhưng cô cũng hết cách rồi, nếu đợi đến lúc anh ta phản bội rồi mới trả thù, vậy chẳng phải là cô vẫn sẽ phải chịu thiệt thòi tiếp hay sao?

Nếu nói hiện tại anh ta vô tội, chẳng phải kiếp trước cô cũng rất vô tội đó sao?

Cô thương xót cho anh ta của kiếp này làm gì? Kiếp trước anh ta cũng có thương xót gì cô đâu?

Anh ta tự tạo nghiệt thì phải tự nhận lấy quả báo thôi.

Kiều Thư Di nhắm mắt, thở dài trong lòng.

Xe rất nhanh đã đến dưới chung cư Phù Điêu.

Lâm Hạc Hiên xuống xe, đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa, định bế Kiều Thư Di.

Cô từ chối:

"Em không sao, em tự đi là được rồi."

Kiều Thư Di xuống xe, Lâm Hạc Hiên đưa cô lên nhà.

Tới trước cửa nhà Kiều Thư Di, cô do dự một chút, hỏi anh ta:

"Hôm nay anh bỏ về như vậy liệu chú Lâm có quở trách anh không?"

Lâm Hạc Hiên nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo của ba mình trước đó, anh ta hơi nhíu mày nhưng vẫn trấn an Kiều Thư Di:

"Không sao đâu, cũng không phải chuyện quá lớn."

Anh ta áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:

"Xin lỗi em, lẽ ra anh nên để ý đến chuyện của em với người nhà em sớm hơn."

Kiều Thư Di cười nhẹ, vỗ vỗ lên tay anh ta:

"Được rồi. Anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi thôi. Hôm nay cảm ơn anh."

Lâm Hạc Hiên chần chừ một chút, mấp máy môi định nói gì đó thì bị tiếng điện thoại cắt ngang.

Là ông Lâm gọi cho anh ta.

Lâm Hạc Hiên cau mày, không nghe điện thoại, anh ta tạm biệt Kiều Thư Di:

"Vậy anh về đây, em nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Đợi khi Kiều Thư Di đóng cửa lại, Lâm Hạc Hiên vừa đi vào trong thang máy vừa kết nối điện thoại.

Giọng ông Lâm ở đầu bên kia giận dữ vang lên:

"Về nhà ngay lập tức!"

"Con biết rồi."

Điện thoại bị cúp.

Lâm Hạc Hiên cảm thấy mệt mỏi.

Anh ta thật sự cảm thấy tức giận thay cho Kiều Thư Di nhưng lại cũng có chút hối hận về cách hành xử quá mức cảm tính hôm nay của mình.

Lúc đó vì quá mức bức xúc cho nên anh ta cư xử hơi lỗ mãng, chuyện này nhất định sẽ làm ông Lâm tức giận.

Lẽ ra anh ta không nên để cảm xúc chi phối lí trí như thế.

Hiện tại, tuy anh ta là Tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị nhưng thực chất thì cổ phần, quyền lực và tiếng nói của ông Lâm lại có sức nặng hơn so với anh ta.

Đối với một người luôn muốn điều khiển người khác như ông Lâm thì chỉ có ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta mới có thể sống tốt.

Cho dù trước đây Lâm Hạc Hiên không phải kiểu người có tham vọng, nhưng anh ta đã ngồi ở vị trí này gần hai năm, ít nhiều gì anh ta cũng sẽ nảy sinh tham vọng với quyền lực.

Anh ta không muốn mình mãi mãi là con rối bị ông Lâm điều khiển, anh ta cũng muốn trở thành người có thể tự nắm quyền lực ở trong tay.