Chương 374: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 55 )

Chương 374: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 55 )

"Ta nói với em điều này là bởi vì ta muốn đợi Võ Trạng Nguyên thắng trận trở về, sẽ kêu gọi người này về phía chúng ta. Tuy nhiên, người này cũng kiêu ngạo như Từ Thượng Thư dầu muối không ăn, lại giữ thái độ trung lập, không giúp đỡ ai." Khi lên trên xe ngựa, hắn ôm chặt Diệp Mộ Sanh vào lòng, khẽ cau mày nói.

Diệp Mộ Sanh dựa vào vai Lâu Thù Lâm, cười nhạt nói: “Võ Trạng Nguyên không nhận hối lộ, nghe nói biên cương gặp nạn lại tự nguyện đến đó. Ta nghĩ người này phẩm hạnh nhất định không tồi. Bảo trì thái độ trung lập tốt hơn là giúp đỡ người khác."

"Đúng vậy." Lâu Thù Lâm gật đầu, mày cau lại cũng dãn ra.

Sau đó hai người đổi chủ đề và bắt đầu nói những chuyện khác, nhưng khi đang trò chuyện, Diệp Mộ Sanh đã rúc vào vòng tay Lâu Thù Lâm và ngủ thϊếp đi.

Cuối cùng, chính là Lâu Thù Lâm ôm Diệp Mộ Sanh vào phủ.

Ngày hôm đó sau khi hai người gặp được Đàm Thấm Nhiễm không lâu, nam chính đã tới đón nữ chính về, nhưng mãi đến đầu mùa đông vẫn không có tin tức gì từ biên cương truyền đến.

Ngày 5 tháng 11 là đại thọ của hoàng đế, tiệc mừng thọ được tổ chức trong cung, văn võ bá quan sôi nổi dâng lên lễ vật chúc mừng.

Khi tiệc mừng thọ sắp kết thúc, hoàng hậu có nhắc tới hôn sự của nhị Vương gia Lâu Thù Trần.

Hoàng hậu từ sớm đã để ý tới đích nữ của nhà thừa tướng, Lâu Thù Trần cũng vì Đàm Thấm Nhiễm trở về với Phong Bách Thượng mà đau lòng, vì thế liền mỉm cười đồng ý hôn sự này.

Lúc Lâu Thù Lâm dẫn ngự y đi giải quyết bệnh dịch, đã để lại ấn tượng tốt cho hoàng đế, gần đây biểu hiện trong triều của hắn cũng rất tốt, dần dần được hoàng đế sủng ái, vì vậy, nói rồi lại nói cuối cùng hoàng đế cũng nói đến Lâu Thù Lâm cũng chưa lấy vợ.

“Lâm Nhi, hôm nay cũng định ra hôn sự cho con, như thế nào?” Hoàng đế Lâu Ngạn Thanh ngồi trên ghế, cầm ly rượu nhìn Lâu Thù Lâm ngồi phía dưới, nói.

Lâu Thù Lâm khẽ cau mày, rời khỏi chỗ ngồi, bước tới dưới Lâu Ngạn Thanh, vén vạt áo lên, quỳ xuống nói: “Tạ phụ hoàng ưu ái, con còn chưa có ý định lấy vợ.”

Nghe được lời nói Lâu Thù Lâm, sắc mặt của Lâu Ngạn Thanh vẫn bình tĩnh như cũ bình, nhưng ngồi bên cạnh sắc mặt Từ Nhạn Liễu âm trầm, trong đôi mắt phượng tràn đầy sự không vui.

“Đứng lên.” Lâu Ngạn Thanh đặt ly rượu trong tay xuống, cúi đầu nhìn nhị tử đang quỳ bên dưới, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Lâm Nhi, con không còn nhỏ nữa, đến nay vẫn chưa có hôn phối. Lăng nhi Tư nhi nhỏ hơn con đều đã cưới vợ. Trẫm nghe nói đích nữ của Trương thượng thư, thất tiểu thư, tri thư đạt lý, không bằng để nàng đính hôn với con như thế nào?

Lâu Thù Lâm còn chưa kịp mở miệng, Từ Yến Liễm ở một bên đột nhiên cười nói: "Lâm Nhi, con không còn trẻ nữa, hôn sự này không thể trì hoãn được. Trương thất tiểu thư có danh tiếng rất tốt, con cứ chấp nhận hôn sự này đi."

Ánh mắt Lâu Ngạn Thanh liếc nhìn tìm vị trí của Từ Thượng Thư, đang định hỏi Trương Thượng Thư vài câu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói kiên định không thể lay chuyển.

"Trương Thất tiểu thư ưu tú, tri thư đạt lý, là nhi thần không xứng với nàng, tâm của nhi thần không ở chuyện nữ nhi tình trường, bây giờ biên cương còn chưa có tin tức gì, thực lực của Hồ quốc cũng không yếu, nhi thần tự nguyện xin đi tới biên cương điều tra tình hình, vì phụ hoàng mà phân ưu, mong phụ thân thành toàn!” Lâu Thù Lâm kiên quyết nói.

Lâu Thù Trần nghe vậy, cụp mắt xuống, đưa ly rượu lên môi, che giấu sự kinh ngạc trong mắt.

Trương Thượng Thư trong triều đình là phe trung lập, sẽ không giúp đỡ ai. Nếu Lâu Thù Lâm lấy được vị thất tiểu thư này, rất có khả năng sẽ mượn được sức của Trương Thượng Thư.

Nhưng Lâu Thù Lâm này không những từ chối mà trong tình thế bất ổn này còn xin lệnh ra biên cương đánh giặc, người này chẳng lẽ là bị ngốc rồi?

Nụ cười trên mặt Từ Yến Liễm biến mất, móng tay cắm sâu vào da thịt, bà nghiến răng nghiến lợi, trợn to hai mắt nhìn Lâu Thù Lâm, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. Chính tên tiểu quan chết tiệt đó đã mê hoặc Lâm nhi của nàng.