Chương 373: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 54 )

Chương 373: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 54 )

Lúc Lâu Thù Lâm đút thuốc cho mình, Diệp Mộ Sanh đã hôn mê bất tỉnh, mặc dù không biết Lâu Thù Lâm đút thuốc cho mình như thế nào, nhưng cậu vẫn có thể đoán được một chút, nhưng hôm nay nghe được, cậu lại muốn trêu chọc.

“Nhưng ta không thích.” Diệp Mộ Sanh hơi cong môi, giả vờ chán ghét.

“Không thích cũng vô dụng thôi.” Lâu Thù Lâm biết Diệp Mộ Sanh không ghét, nếu như vậy, sao có thể chủ động đút cho hắn ăn canh như vậy.

“Cho dù em có chán ghét thế nào đi nữa, em cũng là của ta.” Nghĩ đến đây, Lâu Thù Lâm đưa tay cầm bát sứ lên, nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Mộ Sanh lên, áp môi mình lên đó.

Hai người miệng kề miệng uống canh gà trong bát sứ, một ngụm cho anh, một ngụm cho ta.

Uống canh xong, Diệp Mộ Sanh đang định đứng dậy rời đi, lại bị Lâu Thù Lâm giữ lại: “Ghế lạnh lắm, nhưng trong lòng ta lại ấm, cứ ngồi trong lòng ta mà ăn.”

“Không phiền sao?” Diệp Mộ Sanh không giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Lâu Thù Lâm.

Lâu Thù Lâm lắc đầu, cầm đũa lên hỏi: "Em thích ăn gì? Ta gắp đồ ăn cho em.”

Diệp Mộ Sanh cũng không thèm nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâu Thù Lâm, cười nói: “Chàng gắp cái gì ta cũng thích ăn.”

Đối diện với đôi mắt hoa đào lấp lánh của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm sửng sốt một chút, sau đó thu hồi tầm mắt, liếc nhìn các món ăn trên bàn, đưa tay gắp một miếng thịt viên.

"Nếm thử xem mùi vị của miếng thịt viên này thế nào? Em gầy thế này, ăn nhiều thịt một chút, bồi bổ cơ thể." Lâu Thù Lâm trước tiên đưa miếng thịt viên lên môi thổi thổi một hơi, sau đó mới đưa đến miệng Diệp Mộ Sanh.

Sau đó, Diệp Mộ Sanh cũng gắp chút đồ ăn cho Lâu Thù Lâm, hai người lại vừa đút cho nhau vừa hôn hôn.

Ăn xong, hai người cũng không vội về phủ mà ngồi trong nhã gian nghỉ ngơi một lát.

“Mộ Sanh.” Lâu Thù Lâm gọi.

"Hửm?" Đối diện với ánh mắt của hắn, Diệp Mộ Sanh cười nhẹ.

Lâu Thù Lâm cau mày nói: “Sáng sớm hôm nay có tin tình báo từ biên giới truyền đến. Lợi dụng tình hình nội bộ nước ta không ổn định, Hồ quốc đã phái quân tấn công bất ngờ biên giới của chúng ta. Xem ra, chiến tranh giữa hai nước là không thể tránh được.”

“Hồ quốc có thực lực như thế nào?” Diệp Mộ Sanh nghe được lời này, hơi cau mày.

Lúc này trong cốt truyện ban đầu, nam chính đã tới, bởi vì cậu đến, cốt truyện cũng vì hiệu ứng cánh bướm mà thay đổi, không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng Hồ quốc này dường như là một trong những quốc gia cuối cùng tấn công đất nước của họ trong cốt truyện gốc.

“Không bằng nước ta.” Lâu Thù Lâm nói: “Một khi ông ngoại ta mất, đất nước này không có tướng quân nào có thể tin cậy. Gần đây thực lực quốc gia cũng không ôn định, Hồ quốc vẫn luôn muốn nhân cơ hội này, chiếm lấy lãnh thổ của chúng ta.”

“Vậy chàng dự định thế nào?” Diệp Mộ Sanh hỏi: “Chuẩn bị dẫn quân xuất chinh sao?”

Luận về võ công, trong triều hẳn là không ai có thể đánh thắng Lâu Thù Lâm đi.

Lâu Thù Lâm lắc đầu nói: “Mặc dù hiện tại trong triều không có tướng quân nào có thể so sánh với ông ngoại ta, nhưng cũng có một số tân binh có võ công tốt. Hôm nay chuyện này được đưa ra trước triều đình, Võ Trạng Nguyên liền muốn tự mình xuất chinh. Hoàng đế cũng ban cho hắn tám vạn binh, ngày mai hắn sẽ khởi hành đi chi viện biên cương.”

"Chàng cảm thấy cơ hội thắng là bao nhiêu?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

"Thực lực của Hồ quốc không bằng chúng ta, hơn nữa, Võ Trang Nguyên này các phương diện đều không tồi, hẳn là không có vấn đề gì." Lâu Thù Lâm thản nhiên nói: "Nơi này không có bếp lò, chúng ta trở về đi."

"Ừ." Diệp Mộ Sanh đáp lại, gật đầu cười nói.