Chương 372: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 53 )

Chương 372: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 53 )

"Nhiễm Nhi, nàng đói chưa? Lần trước ta dẫn nàng đến tửu lâu này nàng còn chưa ăn đủ, hôm nay chúng ta vào trong ngồi được không?" Lâu Thù Trần lắc lắc chiếc quạt xếp vẽ bức tranh thủy mặc, ôn nhu cười nói với nữ tử bên cạnh anh ta.

"Được rồi, nhưng hôm nay ta lại phải làm phiền Thù Trần tiêu pha." Mặc một bộ sa y xanh lơ Đàm Thấm Nhiễm gật đầu nói.

"Không sao cả, chỉ cần Nhiễm Nhi vui vẻ là đủ rồi, chúng ta cùng vào đi." Lâu Thù Trần đóng quạt lại, nhìn Đàm Thấm Nhiễm ở bên cạnh, cười nói.

"Được." Đàm Thấm Nhiễm gật đầu, cười đáp lại.

Diệp Mộ Sanh nhìn thấy Lâu Thù Lâm đang nhìn hai người ở lầu dưới liền hỏi: “Chàng biết họ sao?”

Kỳ thật hai người này có gương mặt xa lạ, cậu cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Nhưng người đàn ông mặc đồ trắng cầm chiếc quạt xếp lớn lên trông hơi giống Lâu Thù Lâm, còn nữ tử thanh y lại phù hợp với miêu tả về nhân vật nữ chính trong cốt truyện gốc.

Và trong cốt truyện gốc, nữ chính đã đến quốc gia này hai tháng trước, vì vậy danh tính của hai người này không thể nghi ngờ chính là nam phụ Lâu Thù Trần và nữ chính Đàm Thấm Nhiễm.

Lâu Thù Lâm gật đầu, giải thích cho Diệp Mộ Sanh : "Nam tử bạch y kia chính là nhị ca của ta, Lâu Thù Trần, và nữ tử thanh y là Đàm Thấm Nhiễm, công chúa của nước láng giềng."

"Công chúa Lãnh quốc?" Diệp Mộ Sanh giả vờ ngạc nhiên và nói: "Gần đây cũng không nghe thấy tin sử giả nước khác tới. Chẳng lẽ công chúa này đã bí mật đến đây."

"Ừ, Lâu Thù Trần có hứng thú với Đàm Thấm Nhiễm, ta đoán là anh ta muốn liên hôn với nước láng giềng để nhận được sự ủng hộ từ nước láng giềng, giúp anh ta thượng vị." Lâu Thù Lâm vừa nói vừa kéo Diệp Mộ Sanh đi vào bên trong: "Nhưng Lâu Thù Trần không thể tạo ra sóng gió, ngoài cửa sổ gió lớn, chúng ta vào trong ngồi đi."

“Không sao đâu.” Diệp Mộ Sanh ngoan ngoãn đi theo Lâu Thù Lâm đi vào, ngồi vào bàn ăn.

Sau khi đồ ăn được dọn ra, Lâu Thù Lâm múc một bát canh gà cho Diệp Mộ Sanh, thổi thật kỹ rồi bưng tới cho Diệp Mộ Sinh, nhẹ giọng nói: “Trước tiên uống canh gà cho ấm bụng, cẩn thận đừng để bỏng."

Diệp Mộ Sanh bưng canh gà, cánh môi mềm mại chạm đến miệng chén sứ trắng tinh, uống từng ngụm nhỏ, hơi ấm từ trong miệng dần dần mạnh mẽ truyền vào trái tim.

Lâu Thù Lâm hỏi: "Uống có ngon không? Ta cố ý phân phó tiểu nhị nấu hương vị thanh đạm một chút."

Diệp Mộ Sanh mỉm cười, cầm bát sứ lên nói: “Chàng lại đây một chút.”

Lâu Thù Lâm tưởng rằng Diệp Mộ Sanh sẽ đút cho mình nên liền sát tới gần, không ngờ Diệp Mộ Sanh lại trực tiếp đưa bát tới gần miệng mình, há miệng uống một ngụm lớn canh gà.

"..." Lâu Thù Lâm bất đắc dĩ nhướng mày: "Em gọi ta tới làm gì?"

Diệp Mộ Sanh bỏ bát ra, trong miệng có canh gà nên không thể mở miệng nhưng cậu lại dùng tay ôm lấy cổ Lâu Thù Lâm, ngồi lên người Lâu Thù Lâm, áp môi mình vào môi Lâu Thù Lâm.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâu Thù Lâm, hắn hé môi, cảm nhận được đầu lưỡi của mỹ nhân chạy vào theo canh gà, vì vậy Lâu Thù Lâm nhanh chóng nuốt hết canh gà, vươn lưỡi ra, bắt đầu quấn lấy Diệp Mộ Sanh.

Hôn xong, sắc mặt Diệp Mộ Sanh thoáng đỏ lên, lông mi khẽ run, cười ôn nhu nói: “Mùi vị canh gà thế nào?”

Lâu Thù Lâm kéo áo choàng của Diệp Mộ Sanh, giữ lấy gáy Diệp Mộ Sanh, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lên đôi môi ẩm ướt và mềm mại của Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc nói: "Nó không ngon bằng hương vị của em."

“Không ngại ta cho chàng uống như thế này chứ?” Diệp Mộ Sanh dựa vào trong ngực Lâu Thù Lâm, hơi nhướng mày hỏi.

“Không sao, ta cũng đã cho em uống thuốc như thế này mấy lần rồi.” Lâu Thù Lâm lắc đầu, đôi mắt đen tràn ngập tình yêu khiến người ta chết chìm trong đó.