Chương 371: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 52 )

Chương 371: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 52 )

Sau khi trở lại phủ, Lâu Thù Lâm bước vào trong sân đã nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang đi về phía mình.

“Chàng về rồi.” Diệp Mộ Sanh mặc một bộ y phục màu xanh lam nhạt, mái tóc dài đen nhánh không buộc lại, tùy ý buông xuống trên vai, đôi mắt đào hoa, mỉm cười nhìn Lâu Thù Lâm.

Lâu Thù Lâm dừng lại, không nói gì, im lặng nhìn Diệp Mộ Sanh đang chậm rãi đi về phía mình.

Gió thổi qua, làm bay vài sợi tóc trên trán Diệp Mộ Sanh, núm đồng tiền như hoa, dịu dàng như nước, tựa như thiên tiền.

Không biết vì lý do gì, khi nhìn thấy nụ cười của Diệp Mộ Sanh, chút buồn bực trong lòng Lâu Thù Lâm bỗng nhiên biến mất một cách khó hiểu, lông mày cũng giãn ra.

"Sao vậy?" Nhìn thấy Lâu Thù Lâm có chút không ổn, Diệp Mộ Sanh hỏi: "Ở trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì." Lâu Thù Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không muốn nói cho Diệp Mộ Sanh chuyện của Từ Yến Liễm, vì thế nói: "Ta chỉ muốn gặp em."

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười: “Chúng ta mới gặp nhau mấy canh giờ, chàng liền nhớ.”

“Dù một giây không gặp ta cũng thấy nhớ em.” Lâu Thù Lâm nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, cảm nhận được tay Diệp Mộ Sanh rất lạnh, hắn khẽ cau mày, nắm thật chặt tay Diệp Mộ Sanh: “Sao tay em lại lạnh như vậy?”

Diệp Mộ Sanh giải thích: “Ta vừa mới lấy thảo dược trong viện xong, đi rửa tay. Nước trong giếng vốn đã lạnh, tay tự nhiên cũng lạnh theo”

Nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm âm thầm thở dài nói: "Không rửa bằng nước lạnh, tay em cũng lạnh."

Dùng tay trái ôm Lâu Thù Lâm, hai người đan ngón tay, ôm chặt lấy nhau: “Chàng ôm ta đi, tay ta sẽ không lạnh nữa.”

“Ta sẽ mãi nắm tay em như vậy, sưởi ấm cho em cả đời.” Lâu Thù Lâm vừa nói vừa dùng nội lực truyền hơi ấm vào tay Diệp Mộ Sanh.

Hơi ấm từ trong tay chậm rãi truyền đến trong lòng, Diệp Mộ Sanh lắc đầu cười nói: “Một đời làm sao đủ?”

“Đúng vậy, một đời không đủ, ta muốn nắm tay em đời đời kiếp kiếp.” Lâu Thù Lâm một tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, một tay vòng tay qua vai Diệp Mộ Sanh, ôm cậu vào lòng mình, đôi mắt đen như mực lấp loé sự sủng nịch.

Vài ngày sau, kinh thành xảy ra chuyện lớn, Tứ vương gia Lâu Thù Vinh chết thảm trên giường của một kỹ nữ thanh lâu, khiến hoàng thất mất hết mặt mũi.

Thế nhân đều cho rằng Lâu Thù Vinh chết thảm là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đám người Diệp Mộ Sanh lại biết, cái chết của Lâu Thù Vinh có sự nhúng tay của Lâu Thù Lâm.

Khi sức khỏe của hoàng đế ngày càng trở nên tồi tệ, cuộc chiến giành ngai vàng cũng ngày càng trở nên khốc liệt.

Lâu Thù Lâm rất bận rộn, nhưng Diệp Mộ Sanh lại rất nhàn rỗi, cơ bản mỗi ngày cậu đều ở trong phủ, nghiên cứu thảo dược, tập hoạ, chơi đàn rồi thỉnh thoảng lại chơi cờ với Lâu Thù Lâm.

Lâu Thù Lâm cũng sẽ thảo luận với Diệp Mộ Sanh những chuyện trong triều, thỉnh thoảng Diệp Mộ Sanh sẽ đưa ra chủ ý, nói cho Lâu Thù Lâm biết suy nghĩ của mình, Lâu Thù Lâm sẽ nghiệp túc lắng nghe rồi đặt ở trong lòng.

Vì sức khỏe của Diệp Mộ Sanh không tốt, nên chuyện phòng the của hai người cũng không thường xuyên, chỉ năm sáu ngày một lần, nhưng lần nào Diệp Mộ Sanh cũng sẽ bị dày vò đến mức khóc lóc xin tha, ngày hôm sau eo cậu đau đến mức không thể ra khỏi giường.

Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt đã là cuối thu, lá trên cây lần lượt khô héo, úa vàng, giống như bướm bay trong gió.

Vào một ngày, Lâu Thù Lâm và Diệp Mộ Sanh đang đứng trước cửa sổ ở nhã gian ( phòng riêng) chờ đồ ăn thì bất ngờ nhìn thấy một nam một nữ đang đi về phía dưới tửu lâu