Chương 370: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 51 )

Chương 370: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm trầm độc ác Vương gia công ( 51 )

Quý phi nương nương chính là mẹ ruột của Lâu Thù Lâm, Từ Yến Liễm.

Từ Yến Liễm hoàn toàn không kế thừa một chút ưu điểm nào của Từ đại tướng quân, ngược lại là tính cách nóng nảy, là người mạnh mẽ, lòng dạ hẹp hòi, đối với một vị mẫu thân như thế này, Lâu Thù Lâm cũng không vui lắm.

Nhưng suy cho cùng thì Từ Yến Liễm đã sinh hắn ra, nuôi nấng hắn, dạy dỗ hắn, Lâu Thù Lâm tuy không thích bà nhưng cũng không ghét Từ Yến Liễm.

Khi thái giám đến Yến Linh điện nơi ở của Từ Yến Liễm, Lâu Thù Lâm nhìn thoáng qua trong điện nữ nhân ung dung ăn mặc sang trọng, quỳ xuống nói: “Nhi thần tham kiến mẫu phi.”

Từ trên khuôn mặt của Từ Yến Liễm có thể thấy được bà là một người thông minh, khôn khéo, nhìn thấy đứa con trai mà mình nhớ nhung đã lâu, đôi mắt phượng hiện lên một tia ý cười, gật đầu ra hiệu cho hắn đứng dậy: "Lâm nhi, đứng dậy, lại đây, để mẫu phi nhìn con một chút."

Hai người hàn huyên một lúc, Từ Yến Liễm cho nha hoàn lui xuống trước, chỉ để lại bà và Lâu Thù Lâm.

"Lâm Nhi, con cũng không còn trẻ nữa, con đã để ý cô nương nào chưa?" Từ Yến Liễm hỏi.

Lâu Thù Lâm khẽ cau mày, trong đôi mắt đen hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Thưa mẫu phi, không có, bây giờ nhi thần vẫn chưa nghĩ tới chuyện thành hôn.”

“Thật sao?” Từ Yến Liễm có chút thâm ý mà nhìn chằm chằm Lâu Thù Lâm, nheo mắt lại, không vui nói: “Bổn cung nghe nói con dưỡng nam sủng trong phủ, Lâm nhi có phải nghĩ chơi đủ rồi thì sẽ cưới phi phải không?”

Lâu Thù Lâm lạnh giọng nói: "Mẫu phi, người yên tâm, ta tự có chừng mực."

Mặc dù đối xử chân thành với Diệp Mộ Sanh, hắn cũng không phải đùa giỡn, cũng không muốn cưới ai khác ngoài cậu làm Vương phi.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng nếu nói ra sự thật vào lúc này sẽ gây ra rắc rối cho cả hai.

Bất quá hắn không nghĩ tới mẫu phi lại biết chuyện nhanh đến vậy.

Những người được cài vào trong phủ để theo dõi hắn, hắn đều nghĩ cách giải quyết. Người duy nhất có thể đưa tin tình báo vào thâm cung của mẫu phi, chỉ có thể là Từ thúc.

Từ Yến Liễm nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Lâu Thù Lâm, cong lên đôi môi đỏ mọng, rõ ràng càng không vui: “Đều có chừng mực? A, Lâm nhi trước đây con không gần gũi nữ sắc, mẫu phi đã cho người an bài cho con cung nữ hầu phòng (để khai troai), người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa, đều bị con đuổi ra ngoài, bây giờ lại dưỡng một nam nhân trong phủ, chi phí ăn mặc còn giống với con, con nói cho ta biết đi có phải nam sủng đó rất đẹp phải không?”

"Chỉ là một nam sủng có nhan sắc được sủng ái mà thôi, mẫu phi không cần để ý." Lâu Thù Lâm cố gắng hết sức đè nén hắn không vui, làm cho giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh hơn.

“Nhưng nam nhân này chính là đầu bảng tiểu quan, vậy mà con còn dẫn hắn ra khỏi phủ!” Từ Yến Liễm rõ ràng không muốn buông tha cho Lâu Thù Lâm, lại nói: “Vương gia đương triều vậy mà chuộc tiểu quan đầu bảng đem về dưỡng trong phủ, trầm mê nam sắc, con nói nếu có người mượn chuyện này mà đánh cho con một quyền, con phải làm gì bây giờ? Con còn nghĩ bước lên vị trí kia! Nếu con thích nam nhân, thì không thể tìm người nào có thân phận sạch sẽ một chút sao? Sao lại tìm cái người xuất thân hoa liễu, thân phận ti tiện, bị…”

“Đủ rồi!” Lâu Thù Lâm không nghe được nữa, trực tiếp cắt ngang.

"Lâm nhi, ngươi cư nhiên lại vì một tiểu quan ti tiện mà tranh cãi với mẫu phi!" Từ Yến Liễm khϊếp sợ nói.

Sắc mặt Lâu Thù Lâm âm trầm, quỳ xuống trước mặt Từ Yến Liễm, lạnh lùng nói: “Con biết mẫu phi là muốn tốt cho nhi thần, nhưng trong lòng nhi thần tự có chừng mực. Sẽ không vì chuyện này mà bỏ lỡ đại sự, mẫu phi không cần lo lắng. Nhi thần còn có việc, xin cáo lui trước, mẫu phi nghỉ ngơi thật tốt, nhi thần có thời gian sẽ đến vấn an ngài.”

Nói xong, Lâu Thù Lâm không đợi Từ Yến Liễm nói gì, trực tiếp đứng lên, xoay người rời đi. Tuy muốn nói đỡ cho Mộ Sanh, nhưng hắn sợ càng nói chuyện giúp Mộ Sanh mẫu phi sẽ càng tức giận.

"Lâm nhi, con đứng lại cho ta!" Từ Yến Liễm trừng lớn hai mắt hét lên, nhưng Lâu Thù Lâm làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm.