Chương 23: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (23)

So sánh như vậy, đợi đến khi ra khỏi phòng tắm, Nguyên Phượng một lần nữa ngồi lên giường bên cạnh bé ngốc, sắc mặt cũng không tệ, còn hăng hái bừng bừng ngoắc tay với đối phương, nói: "Cậu lên giường của tôi ngủ đi, tối nay chúng ta nói chuyện phiếm, tâm sự chuyện ba mẹ cậu." Thiếu niên đẹp trai vừa dụ dỗ, vừa vỗ vỗ một nửa giường mà mình cố ý để trống, mặt mày tươi cười, rất giống một ma cô* tích cực.

Ma cô* thường được sử dụng để chỉ những người làm nghề mại da^ʍ hoặc môi giới mại da^ʍ.

Sao tự nhiên tên này lại tràn lan tình yêu của người làm anh vậy cà? Lẽ nào cậu ta muốn kéo cậu vào chăn đánh một trận? Ân Minh Lộc cảnh giác nhìn Nguyên Phượng một cái, nửa tin nửa ngờ đi tới.

Người còn chưa chui vào, đã bị cánh tay mạnh mẽ của thiếu niên kéo qua, nhét vào trong chăn. Ân Minh Lộc giãy giãy vài cái, không thể phản kháng được, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống.

Giường, chăn nhà họ La nhỏ, ban đêm ruồi muỗi hung hăng ngang ngược, tấm ván gỗ phía dưới lại cứng, hai cậu ấm da mịn thịt mềm cảm nhận được rất rõ ràng cảm giác của công chúa Đậu là như thế nào, mỗi ngày đều khó ngủ, hơn nữa, thân hình của Nguyên Phượng cao lớn, hai người ngủ chung giường vẫn có chút miễn cưỡng.

Ân Minh Lộc suy nghĩ một chút, vì để mình được thoải mái, cậu chủ động điều chỉnh tư thế, bò vào trong lòng đối phương.

Cậu ấm ngạc nhiên: "Sao chân cậu lạnh dữ vậy?"

"Dạ, chân của em lạnh quá đi." Đứa trẻ cuộn người lại, sau khi cầm thử bàn chân lạnh lẽo của mình một chút, ngoan ngoãn hùa theo.

Vì thế trước khi ngủ, hai người giống như mấy bà già, mỗi người bưng một chậu nước nóng, lải nhải càm ràm nơi này nhiều muỗi, thuận tiện ngâm chân, hậu quả là ngày hôm sau dậy muộn, nhưng quan hệ giữa hai người ngược lại thân mật hơn rất nhiều.

Trước khi tới đây, Nguyên Phượng chẳng để ý đến bất cứ điều gì ở nông thôn, nhưng không ngờ cuộc sống ở đây lại khổ sở đến vậy, ăn không ngon ngủ không yên, quả thực khổ không thể tả. Lúc này cậu ta càng cảm nhận được giá trị của người bạn đồng hành, một mình cậu ta chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thêm bé ngốc này đem lại chút an ủi, hai người có thể cùng nhau than phiền, cuộc sống miễn cưỡng có thể chịu đựng được.

Chẳng qua trông cậy vào cậu ấm này chăm chỉ làm việc mà không lười biếng là điều không thể nào, ngay ngày thứ hai cậu ta đã giật dây bé ngốc cùng mình lười biếng, ngủ thẳng đến trưa, bãi công cho tổ đạo diễn xem.

Còn nói rất hay là, cậu bạn thành phố thứ ba vẫn chưa tới, sao bọn họ có thể không biết xấu hổ làm hết mọi việc mà không chừa lại một chút cho cậu ta cơ chứ. Ý ở ngoài lời: Bọn tôi làm hết việc vậy tên kia làm cái gì? Vừa đến đã hưởng phúc? Mơ hay lắm!

Cậu ta còn lấy danh nghĩa chăm sóc bé ngốc đang bị bệnh, cố ý ăn vạ ở trên giường không xuống, thậm chí cậu ta còn muốn mình cũng bị bệnh, mỗi tối đều xúi bé ngốc tắm nước nóng nhiều chút, để nước lạnh lại cho mình.

Ân Minh Lộc:...

Đáng tiếc, sự việc không như mong đợi, cậu ấm thân thể rất khỏe mạnh, tắm nước lạnh vài ngày cũng không bệnh, nhưng cậu ta lại nhảy cẫng lên, liên tục giả vờ bị bệnh, người của tổ đạo diễn cũng chẳng làm gì được cậu ta, cũng làm cho cô gái đến giám sát tức đến mức cắn răng nghiến lợi.

Nhưng dù cô ả có lập luận rõ ràng, lời lẽ chính đáng mỉa mai, cãi lại cỡ nào, cậu ấm vẫn cứ kiểu "Không nghe không thấy không quan tâm", đối với loại hành vi vô lại này, cho dù là ai cũng đành bó tay với cậu ta.

Đợi khi Hạ Minh, thiếu niên thành thị thứ ba tới nơi, liền thấy một cảnh tượng như vậy.

Anh ta đẩy cửa gỗ ra, tiếng kêu kẽo kẹt vang lên cùng với gió lạnh bên ngoài lùa vào, hai cái kén tằm nằm trên giường run lên.

Trong đó, trong kén tằm nhỏ lộ ra một cái đầu màu nâu, người nọ trông có vẻ nhỏ tuổi hơn, giơ cánh tay như củ sen lên dụi dụi hai mắt của mình, trông cậu ấy vẫn còn ngái ngủ, nhưng lại nhìn chằm chằm anh ta với vẻ mặt tò mò.

Cái kén tằm lớn kia thì không kiên nhẫn trở mình, chẳng thèm để ý, trực tiếp vùi đầu vào gối, ngoài miệng còn lầm bầm một câu: "Ai vậy, muốn vào thì vào lẹ đi, mau đóng cửa lại, không biết cái chỗ rách nát này lạnh chết người à?"

Nhìn hai người một lớn một nhỏ này làm ổ ở trên giường, nghiễm nhiên là dáng vẻ “Hôn quân không lâm triều”, “Đêm nay không biết đêm nào”, khóe mắt Hạ Minh nhếch lên, không nói thêm gì, chỉ yên lặng đóng cửa lại, sửa sang hành lý của mình.

Ở nơi mà người quay phim không chú ý tới, trong mắt anh ta hiện lên một chút ý cười và sự hoài niệm không thể phát hiện.

Vẫn giống với kiếp trước, hai người kia đều chào đón anh ta ở trên giường. Ban đầu, cả hai đều có thái độ lạnh nhạt với anh ta, dù sao, đời này anh ta cũng đến muộn ba ngày giống như đời trước, hai người đã có xu thế tụ thành một nhóm.

Chỉ có đứa bé kia chào đón anh ta với vẻ mặt ngây thơ tò mò, đáng tiếc phần thiện ý này kiếp trước anh ta không quý trọng, để lại tiếc nuối cả đời. Mà Nguyên Phượng –người ban đầu đối xử lạnh lùng thờ ơ với anh ta, sau mấy tháng sống chung ngắn ngủn, sẽ trở thành bạn thân cả đời của anh ta.

Vốn tưởng rằng những chuyện này đã sớm trôi vào quên lãng, nhưng khi trải qua một lần nữa, anh ta nhận ra tất cả những ký ức đó vẫn rất rõ ràng, từng biểu cảm, từng giọng điệu của hai người bạn đồng hành anh ta vẫn nhớ rõ mồn một, bao gồm cả La Tiếu Linh- mối tình đầu mà đời trước anh ta mong mỏi nhưng không được đáp lại.

Không, bây giờ cô ấy vẫn chưa đổi tên, có lẽ lúc này cô ấy vẫn tên là La Thúy Hoa.