Chương 10: Tiểu thiếu gia ngu ngốc bị người hầu chà lau thân thể

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

088:【 phải hung dữ hơn nữa. 】

Ôn Nguyễn tiến thoái lưỡng nan, mờ mịt lại vô thố, cậu như thế nào đều không thể tưởng tượng được khi dễ người sẽ khó đến như vậy.

Không dám quá hung dữ, lại không thể quá ôn nhu.

Đầu ngón tay phiếm trắng còn đặt ở trên cổ tay người đàn ông, đẩy không được, trong nội tâm luyện diễn không biết bao nhiêu lần, Ôn Nguyễn tự cho là rất hung hăng ngẩng đầu lặp lại nói: “Quỳ xuống……” Lại không biết đầu ngón tay đáp ở trên cổ tay người đàn ông run đến có bao nhiêu rõ ràng.

Ngay cả phát giận đều là mạnh mẽ chống đỡ.

Tư Vân Bạch lần đầu tiên phát hiện bí mật của Ôn Nguyễn, liền nhát gan đến như vậy sao sao?

Ngay cả khi dễ người khác đều là hư trương thanh thế.

Không có phất tay đánh nghiêng chén cháo trong tay hắn, cũng không có nói một ít lời nói quá mức, cũng chỉ là quỳ xuống, thậm chí ngay cat thanh âm đều là phát ra run.

Cẩn thận hồi tưởng, Tư Vân Bạch thế nhưng không có tìm được chứng cứ ở trong đầu Ôn Nguyễn chân chính trừng phạt chính mình, ngược lại chỉ là dùng một ít lời nói không đau không ngứa nói cùng cuộc sống chiếu cố sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Ôn Nguyễn ánh mắt thấp thỏm, cậu sợ lần này vẫn như cũ không đủ hung dữ, cũng sợ Tư Vân Bạch sẽ giống như hậu kỳ cốt truyện trở nên thực đáng sợ.

Bất quá toàn bộ đều không có phát sinh.

“Uống sạch muỗng cháo này tôi liền quỳ xuống.” Tư Vân Bạch nói.

Ôn Nguyễn sửng sốt, “A” một tiếng, ngược lại dường như là thắng cái gì, đáy mắt mang theo một chút kinh hỉ, há mồm ngoan ngoãn hàm chứa cháo trắng mà Tư Vân Bạch đút lại đây.

Khi dễ người cũng không khó nha.

【……】088 trầm mặc.

Bất quá đến cuối cùng, Tư Vân Bạch như cũ cũng không có quỳ xuống, bởi vì sau đó hắn còn muốn ôm tiểu thiếu gia uống cháo xong đi vào phòng tắm.

Cẩn thận từng chút mà thay quần áo bị cháo trắng làm ướt cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia trắng nõn mềm mại một bên hung dữ ba ba mà kêu người hầu tiên sinh nhắm mắt lại, một bên lại ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng ngực hắn tùy ý đùa nghịch.

Trên chóp mũi mùi hương thuộc về trên người Ôn Nguyễn càng ngày càng rõ ràng, ở trong lúc khi Tư Vân Bạch nghe lời mà nhắm mắt lại, không có phát hiện trong lòng ngực Ôn Nguyễn nhẹ nhàng nức nở một tiếng.

Dưới sự cọ xát của quần áo, đầṳ ѵú Ôn Nguyễn mẫn cảm lại kiều nộn run run nhếch lên, một cái nho nhỏ lại hồng nhuận, cố tình ngứa đến không chịu được, bên dưới hoa huyệt khác thường cũng bắt đầu ngóc đầu trở lại.

Lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy ra.

Làm Ôn Nguyễn hận không thể không màng thể diện vai ác trực tiếp ghé vào trên người Tư Vân Bạch khóc lóc cầu hoan.