Chương 9: Dính nhớp, tuyết trắng.

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Ôn Nguyễn bị hắn nhìn chằm chằm đến muốn phát run, hơi hơi né tránh ra sau khi hắn lại một lần nữa đưa qua cháo trắng, cậu không muốn ăn.

Nhưng Tư Vân Bạch tựa như không có nghe được, cái muỗng như cũ tạm dừng ở bên miệng Ôn Nguyễn, theo bản năng, Ôn Nguyễn vươn tay, sợ hãi nói: "Tôi không ăn nữa……”

Lòng bàn tay non mềm kề sát ở trên mu bàn tay Tư Vân Bạch, cùng lúc đó bị người đưa cháo trắng qua quẹt vào, theo xương quai xanh tuyết trắng của Ôn Nguyễn chậm rãi rơi xuống.

Dính nhớp, tuyết trắng.

"Cậu……”

Ôn Nguyễn biết chính mình hiện tại hẳn là thực hung, nhưng tưởng tượng đến bây giờ làm mỗi một chuyện xấu, đều sẽ làm cách chết chính mình sau này trở nên càng thêm thê thảm, liền như thế nào cũng đều hung dữ không được.

Ôn Nguyễn ngu ngốc không chỉ có sợ chết, còn rất sợ đau.

Lòng bàn tay mềm mại, tiểu thiếu gia từ nhỏ không có ăn qua một chút khổ phảng phất nơi nào cũng đều rất mềm.

Tư Vân Bạch biết bản tính Ôn Nguyễn là cái gì, ác độc lại lấy khinh nhục hắn làm vui, nhưng hiện tại như cũ vẫn làm trái tim hắn run lên một chút, tầm mắt thẳng băng mà nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn làn da nhỏ bị ướt nhẹp một mảnh.

Cùng lúc đó, trong đầu Ôn Nguyễn 088 điên cuồng nhắc nhở: 【 không cần OOC! Không cần OOC! Vai ác không thể OOC! Phải hung hăng!!! 】

Ôn Nguyễn ánh mắt tràn ngập hoảng loạn, nghĩ không ra bất luận cái biện pháp gì, chỉ có thể giấu đầu lòi đuôi lại lần nữa đạp Tư Vân Bạch một chút, đầu ngón tay dán ở cổ tay người đàn ông, tiểu thiếu gia hung ác liền đá người đều là nương nhờ sức lực người khác: “Quỳ, quỳ xuống.” Hô hấp dồn dập.

Nói xong, ánh mắt xinh đẹp bịt kín một tầng hơi nước, chân bụng nhũn ra.

【 như vậy…… Có thể chứ? 】 thấp thỏm bất an.

Ôn Nguyễn chưa từng khi dễ qua người khác, cậu chỉ là đối với việc khi dễ người khác cảm thấy hứng thú, nhưng chờ thời điểm thật sự khi dễ, trừ phi đầu nóng lên, bằng không liền mềm xuống dưới, chỉ biết ngốc tại chỗ nhút nhát sợ sệt mà nhìn.

088 cũng không rõ lắm: 【 hẳn là có thể. 】

Rốt cuộc vai chính thu trong nguyên tác bởi vì nguyên nhân từ nhỏ thân phận là cô nhi, lòng tự trọng rất cao, ghét nhất chính là quỳ xuống, đặc biệt vẫn là ở trước mặt Ôn Nguyễn.

Nhưng Tư Vân Bạch lần này lại không có nghe lời cậu giống như cũ, một lần nữa đưa ra một muỗng cháo trắng ở bên miệng Ôn Nguyễn, không dao động, “Ăn nhiều một chút.”

Lông mi phát run, Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn, không biết nên làm cái gì bây giờ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, đều muốn khóc ra tới, cậu không có nghĩ tới bức họa trước mắt này, rõ ràng lúc trước Tư Vân Bạch đều rất nghe lời không phải sao?