Chương 8: Thân thể trở nên kì quái

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Hết thảy giống như đều là thừa dịp thời điểm Ôn Nguyễn ngu ngốc không biết mà phát sinh.

【 có thể không cần làm vai ác không? 】 cậu lại hỏi.

Ôn Nguyễn rất sợ chết, nghĩ đến chính mình kết cục về sau thảm hề hề, cậu có điểm không dám đối mặt với Tư Vân Bạch hung ác.

088 vừa định ra tiếng, liền thấy Ôn Nguyễn run tiếng nói, rõ ràng sợ hãi như vậy, lại vẫn là cùng Tư Vân Bạch nói lời nói: "Cậu, cậu đứng lên……”

"Tôi không thích như vậy.”

088 một câu “Không được” tạp ở trong họng, không thể nói xuống.

Ôn Nguyễn còn nhớ rõ kịch bản là cậu phát giận kêu Tư Vân Bạch quỳ, trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm trừ bỏ kinh hoảng nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Chỉ có nơi hạ thể giấu ở bên trong quần áo đang phát run, không giống như là sợ hãi, ngược lại cực kỳ giống như là hưng phấn.

Tư Vân Bạch ngước mắt, ánh mắt lạnh đến thấu xương, rõ ràng ánh mắt thập phần âm u khi chạm đến Ôn Nguyễn run run lông mi chợt thu hồi.

"Được.” Thanh âm hiếm thấy phát trầm, như là một con chó trung thành nghe lời chủ nhân, nhưng chỉ có Ôn Nguyễn biết, hoàn toàn không phải như thế.

Hắn rất hung, Tư Vân Bạch rất hung.

Mặc kệ là giai đoạn trước cốt truyện vẫn là hậu kỳ.

【 vì cái gì muốn như vậy? 】088 hỏi.

Ôn Nguyễn con mắt ướŧ áŧ không thôi, cũng không có cách nào thu hồi.

Thân thể cậu bị Tư Vân Bạch theo dõi trong nháy mắt kia đột nhiên trở nên rất kỳ quái, hoa huyệt lúc đóng lúc mở mà co bóp huyệt thịt, thủy dịch chảy ra, lại như thế nào cũng đều ngăn không được cảm giác kỳ quái bên trong thân thể.

Thực ngứa.

Cả người Ôn Nguyễn đều trở nên ủy khuất lại đáng thương, trừ bỏ tình hình lúc Tư Vân Bạch đút cháo trắng vào cái miệng bên ngoài của cậu, động tác gì đều không có, ngoan đến muốn mạng, thậm chí làm Tư Vân Bạch trong nội tâm chán ghét lại có dấu hiệu giảm bớt.

Nhưng trong trí nhớ Ôn Nguyễn đối với hắn làm ra những cái khinh nhục đó lại một chút không có phai màu.

Tư Vân Bạch biết, này chẳng qua là tiểu thiếu gia nhất thời ôn hòa, chỉ cần cậu hơi có một chút không hài lòng, như vậy chính mình vẫn là sẽ không hề có tôn nghiêm mà quỳ xuống.

Tương tự so với tại đây, Tư Vân Bạch càng thêm thích sự việc chính mình đều có thể khống chế ở trong tay.

Ánh mắt thâm trầm, đây là Tư Vân Bạch lần đầu tiên nếm thử cảm giác nhìn thẳng Ôn Nguyễn.

Thật xinh đẹp, chẳng sợ Tư Vân Bạch có bao nhiêu không thích Ôn Nguyễn, đều có thể đủ rõ ràng biết vị tiểu thiếu gia này rất xinh đẹp.

"Không cần……”