Chương 26

Đó là một ngôi biệt thự lâu đời của một gia tộc nào đó đã bỏ hoang từ rất lâu, nằm trong một khu đất hoang ở vùng ngoại ô. Sau này, cha nuôi hắn đã mua lại khu đất ấy đồng thời kèm theo ngôi biệt thự đó luôn. Ông đã sửa chửa lại ngôi biệt thự ấy với ý định bán kiếm lời. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao bất kỳ ai tới xem qua rồi trở về đều không mua, thậm chí có người chấp nhận hủy hợp đồng, bỏ cả tiền đặt cọc.

Hỏi ra mới biết tất cả người đã đi vào xem qua ngôi biệt thự ấy mà có ý định mua, trở về đều nằm mơ một giấc mơ giống hệt. Đó là thấy một đám người kéo đến nói đó là nhà của họ, không ai được phép bước vào nếu không họ sẽ bóp chết. Tất cả họ đều nằm mơ ba ngày liên tục như vậy thử hỏi ai mà lại không sợ.

Cha nuôi Lưu Vương Thành vốn không tin chuyện ma quỷ nhưng tất cả người mua đều nói giống nhau thì dù không muốn tin cũng không được. Ông cũng từng cố tình bỏ tiền thuê vài người vào đó ngủ một đêm. Kết quả, trời chưa kịp sáng tất cả cũng đều chạy ra ngoài, còn nói có cho cả núi vàng họ cũng không dám vào đó ngủ lần thứ hai. Lâu dần chổ đó cũng trở lại hoang vu như cũ cho đến bây giờ.

Lúc tặng nơi đó cho Lưu Vương Thành, ông ấy cũng nói sự thật. Hắn chấp nhận thì lấy, không thì thôi ông cũng không ép. Lưu Vương Thành dĩ nhiên là lấy chổ đó rồi, rộng rãi, sang trọng, yên tĩnh, thoải mái, rất thích hợp với hắn. Mà hắn cũng không sợ ma, có ma sợ hắn thì đúng hơn, ai bảo hắn là Tu La vương làm chi.

Vì thế mà ngay đêm đầu tiên hắn đã đập cho đám ma giữ nhà đó đều hồn phi phách tán, cái tội dám nhát hắn. Sau đó còn hùng hồn tuyên bố.

- Nhà các ngươi ta chiếm đấy các ngươi làm gì được ta? Dám đối đầu với ta chỉ có chết!

Sau khi đã không còn một bóng ma nào, hắn bắt đầu xem xét từng ngóc ngách của ngôi nhà. Bất ngờ phát hiện một tầng hầm bí mật. Bên dưới tầng hầm là một căn phòng trống rỗng rộng khoảng 30m2, chắc ngày xưa gia chủ đã xây nó để làm nơi tránh bom đạn cũng nên. Tuy nhiên, Lưu Vương Thành lại phát hiện thêm một tầng hầm nữa, khi vô tình đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất, nghe thanh âm phát ra hắn biết được bên dưới mặt đất còn trống.

Nhưng tầng hầm này lại có cơ quan, nhìn đi nhìn lại chỉ có một miếng gạch sát gốc tường là nhô lên cao hơn so với những miếng gạch khác. Hắn không ngần ngại ấn nó xuống và kết quả đúng là mở ra được một lối đi xuống ở giữa căn phòng.

Tầng hầm này lại rộng hơn tầng hầm trước, hắn đoán có thể bằng diện tích cả nền nhà cũng nên. Bên dưới có nhiều trụ đá rất kỳ lạ, mới nhìn qua tưởng rằng gia chủ xây những cây trụ này để làm cừ cho ngôi nhà. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì phát hiện những trụ đá này rất kỳ quái, chúng giống như một mê cung, đi một hồi liền bị lạc. Nhưng mà dù có đánh dấu cũng như vậy, hắn để ý chỉ cần đánh vào một cây thì những cây khác cũng sẽ tự xuất hiện. Hắn liền biết những cây trụ này chính là một trận pháp.

Hắn là cao thủ về trận pháp nên không cần tốn nhiều sức đã phá được trận. Cách phá thì đơn giản thôi, phá sập một cây thì mấy cây khác cũng sẽ tự ngã. Sau khi mấy cây trụ đó ngã hết, hắn mới phát hiện căn hầm này chỉ rộng gấp đôi căn hầm khi nãy thôi. Nhưng ở giữa căn phòng này lại có một "bát trận đồ", nói cho dễ hiểu là một hình bát quái thật to được vẽ giữa nhà. Ở tâm bát trận đồ lại có một cái hộp gỗ.

Lưu Vương Thành nhìn là biết bát trận đồ này có huyền cơ, chỉ cần bước chân vào lập tức sẽ bị rơi vào ảo cảnh. Còn trong hộp gỗ kia chắc chắn là có thứ gì đó rất quan trọng nên mới được bảo vệ cẩn thận như vậy. Nhưng tiếc rằng, người tạo ra trận này đυ.ng phải hắn, cao thủ trận pháp a. Và cao thủ một khi ra tay thì luôn khác người thường.