Chương 28

Đêm nay, hắn dùng hình dạng của kiếp trước để tìm đến Thu Sương mục đích cũng chỉ là để thăm dò. Hắn muốn biết phản ứng của cô thế nào khi gặp lại hắn. Đồng thời cũng xóa đi sự đề phòng của cô đối với hắn, khi hắn mang hình dạng Lưu Vương Thành của kiếp này. Hắn thật mỏi mắt mong chờ những cơ hội sẽ tiếp cận cô những lần tới. Chậc.. chậc.. nhân sinh về sau sẽ thú vị lắm đây!

Thu Sương đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, chắc là đêm khuya sương xuống khiến cô bị lạnh cũng nên. Cô lập tức nói với Lưu Vương Thành.

- Anh trai xinh đẹp! Đêm đã khuya rồi! Tốt nhất anh nên về nhà đi thôi! Lần sau muốn nhận người quen cũng phải tìm hiểu cho kỹ chứ đừng có nhận lung tung. Tại tôi hiền nên chỉ ra tay nhẹ thôi đó, nếu mà anh gặp kẻ dữ hơn không chừng.. anh sẽ được gọi bằng chị đấy!

Dứt lời cô nhúng chân một cái bay vèo trở lại ban công, vô phòng nhanh chóng đóng cửa lại. Lưu Vương Thành nhìn theo không khỏi lắc đầu, tự nói.

- Haiii.. mèo con à! Em có cần chạy trói chết như vậy không? Anh đâu phải chó đâu mà rượt mèo.. ơ..

Chợt nhớ tới cái tên ở nhà của thân thể này, hắn lập tức im bặt.

- Mà là chó thiệt..

Rồi vèo một cái cũng biến mất khỏi chổ đó.

Thu Sương không còn nghe động tĩnh nào nữa mới hé cửa ra nhìn ngó xung quanh. Xác định Lưu Vương Thành đã đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.

- May quá! Tên ma vương đó đã đi rồi! Hi vọng kiếp này hắn đừng đến quấy rối mình nữa.

Nhưng Thu Sương đã quá xem nhẹ trình độ "ác ma" của Lưu Vương Thành rồi. Một khi hắn đã nhận định ai thì người đó đừng nghĩ sẽ thoát được lòng bàn tay hắn. Tuy là cô đã trải qua ba kiếp nhưng dù sao tính tình cô cũng còn rất lương thiện, làm việc gì cũng hay chừa cho người ta một con đường sống, chỉ khi nào họ không chịu hối cải cô mới triệt để tàn nhẫn. Chứ còn Lưu Vương Thành thì không. Một nhát hồn lìa khỏi xác chính là chân lý sống của hắn. Chỉ có người chết mới không để lại mối họa về sau. Cho nên, dù cô có thừa nhận là tiểu sư muội của hắn hay không thì cũng vậy thôi.

Lưu Vương Thành về đến nhà thì trở lại hình dáng cũ, vừa bước vào sân đã thấy ông Minh ngồi trước hàng ba hút thuốc, bên cạnh còn có bình nước trà. Thấy hắn, ông hỏi.

- Mày đi đâu về giờ này?

Lưu Vương Thành đáp.

- Con chỉ đi lòng vòng hóng gió thôi cha! Mà khuya rồi sao cha chưa ngủ?

Ông đáp.

- Ngủ không được!

Rồi ông thở dài, kéo một hơi thuốc, Lưu Vương Thành liền nói.