Chương 29

- Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu cha!

Ông Minh lắc đầu, vừa gạt tàn thuốc vừa nói.

- Quen rồi! Không hút chịu không nổi.

Rồi ông nhìn về xa xâm, lại thở dài.

- Hồi trẻ tao có bao giờ đυ.ng vô mấy thứ này nhưng rồi cũng không biết tự bao giờ lại bắt đầu.

Lưu Vương Thành nhìn ông, nhớ lại mấy lời của bà ngoại Thu Sương nói, bèn hỏi.

- Con nghe nói hồi đó nhà ông nội giàu nhất vùng phải không cha?

Ông Minh gật đầu nhưng chỉ đáp một tiếng.

- Ừ!

Lưu Vương Thành lại hỏi.

- Vậy sao nhà mình lại nghèo rớt mồng tơi vậy cha?

Ông Minh cuối đầu, buồn bã, khẽ nói.

- Tại tao vô dụng!

Lưu Vương Thành bèn đưa tay lên vỗ vỗ vai ông xem như thay lời an ủi. Ông Minh nhìn hắn hỏi.

- Mày có trách cha không?

Lưu Vương Thành lắc đầu.

- Không!

Trong ký ức hắn tiếp thu được của nguyên chủ thì ông Minh xưa nay vẫn luôn làm việc vất vả, không ngày nào thấy ông nghĩ ngơi. Tiền có bao nhiêu đều đưa hết cho vợ để lo cho các con. Còn Lưu Vương Thành, mặc dù mới tiếp xúc với ông chưa đầy một ngày nhưng hắn vô cùng kính trọng ông. Đối với hắn ông đúng là một người cha tốt. Hắn bèn nói.

- Từ lúc có nhận thức tới giờ con thấy cha luôn làm việc vất vả lo cho gia đình. Sao cha lại nói mình vô dụng chứ?

Ông Minh đáp.

- Lo cho gia đình là trách nhiệm của người đàn ông. Tao không lo được cho mẹ con tụi bây ăn sung mặc sướиɠ thì không phải vô dụng sao? Còn mày là con trai lớn trong nhà mà lại phải nghỉ học sớm đi làm với tao vất vả, cực nhọc. Nhớ lại lời ông nội mày trước lúc chết trăn trối, nói mày là cháu đích tôn của ổng, cỡ nào tao cũng phải ráng lo cho mày ăn học đến nơi đến chốn, sau này mày nhất định phục hưng lại gia tộc. Nhưng mà bây giờ..