Chương 30

Ông lắc đầu khổ sở, rồi nói tiếp.

- Tao không còn mặt mũi nào gặp lại ổng dưới suối vàng nữa..

Lưu Vương Thành khó hiểu, hỏi.

- Ủa? Cha nói sao con không hiểu gì hết vậy? Không phải mẹ nói con khắc cha khắc mẹ, còn phá của gì gì nữa. Sao ông nội lại nói con sau này phục hưng gia tộc?

Ông Minh cầm ly nước trà lên, uống một hơi hết sạch, mới chậm rãi nói.

- Mày đừng trách mẹ mày. Hồi đó bả không có vậy. Chỉ tại sau này sỗng khổ sở quá nên bả mới đâm ra mê tín, tin lời thầy bà vậy thôi. Mày thử nghĩ.. từ một tiểu thư ăn sung mặc sướиɠ, nhỏ lớn không làm động móng tay, ở nhà cao cửa rộng. Đùng một cái trở nên nghèo sơ xác, ra ở chòi lá trời mưa dột chổ này ướt chổ kia, cơm thì cả đời mới ăn được một bửa có cá có thịt, rồi phải thức khuya dậy sớm chăm con. Có bửa đi mần cỏ mướn cho người ta cũng phải bồng con theo.. thử hỏi có ai lại chịu đựng được không? Vậy mà bả chịu khổ ở với tao tới giờ mới sinh ra đám em của mày đó.

Lưu Vương Thành rất ngạc nhiên, không ngờ bà mẹ cực phẩm này lại vĩ đại như vậy. Nhưng hắn cũng vẫn không thể chấp nhận được việc bất công như vậy, bèn lên tiếng cũng là thay nguyên chủ lên tiếng.

- Nhưng mà con vẫn không thể nào chấp nhận được. Khổ thì khổ nhưng đâu phải vì vậy mà lại nghe lời thầy bói nói liền ghét bỏ con, bất công với con được chứ? Không lẽ con không phải do mẹ cực khổ sinh ra sao?

Nếu là ngày xưa khi Lưu Vương Thành nói ra những lời này thì nhất định sẽ bị ông Minh la cho một trận. Nhưng mà hôm nay, ông thấy được Lưu Vương Thành đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là thằng Chó Lớn hiền lành, chất phát, biết nghe lời và hiếu thảo của ông nữa. Nay hắn đã trưởng thành, biết nhìn nhận sự việc theo suy nghĩ riêng của mình. Hơn tất cả là trong ánh mắt kia vốn dĩ là tình cảm yêu thương tràn trề nhưng nay nó đã thay thế bằng sự lạnh lùng băng giá. Ông nghĩ, có lẽ là do môi trường trên thành phố đã khiến hắn biến thành như vậy.

Ông từ tốn nói.

- Thật ra mẹ mày cũng rất thương mày. Hồi đó, gia đình vừa mới sa cơ, bả cũng có ý định về bên ngoại mày cho đỡ khổ. Nhưng ngặt nỗi ông nội mày không chịu cho bả ẫm mày theo, lúc đó mày mới 2 tuổi thôi. Bả tức giận định bỏ đi nhưng nghe thấy tiếng mày khóc nên vừa bước ra tới cửa đã chạy trở vô ôm mày, rồi từ đó chịu khổ chung với tao luôn. Tại có lúc bả hồ đồ vậy thôi, chứ có mẹ nào mà không thương con đâu.

Công cha nặng tựa bằng non

Nghĩa mẹ ngàn đời như biển bao la

Khi nào biển cạn non mòn

Tình thương cha mẹ vẫn còn không phai.