Chương 37

- Ơ.. Sao mẹ biết con viết tiểu thuyết ạ?

"Mình nhớ là đâu có nói cho mẹ biết đâu nhỉ?"

Mẹ cô mỉm cười.

- Con quên rồi sao? Lần đó mẹ vô phòng thấy con cứ tập trung vô cái điện thoại, mẹ tưởng con chơi game mà không lo học nên mẹ mới lại gần nhìn thử mới biết là con đang viết truyện. Tới lúc con gãi đầu tự hỏi chổ này nên viết thế nào, mẹ lên tiếng chỉ con mới giật mình đó.

Thu Sương gãi gãi đầu.

- A.. ha.. con nhớ rồi ạ! Vậy mà con quên mất tiêu.

Đúng là cô đã quên mẹ cô cũng là một người rất thích đọc tiểu thuyết. Hồi đó chưa có điện thoại thì mẹ tìm sách đọc, giờ có điện thoại rồi thì mỗi khi rãnh mẹ sẽ lên mạng để đọc.

Nhưng cô lại nói.

- Con chỉ viết cho vui thôi ạ!

Chính xác là cô thích đem tên Lưu Vương Thành kia vào để ngược. Ai biểu hắn cứ như âm hồn bất tán bám theo cô từ kiếp trước tới kiếp này.

Mẹ cô gật đầu.

- Ừ! Thấy cái bút danh "Mèo con ham ngủ" của con tự đặt là mẹ biết con viết không có bỏ tâm rồi.

Thu Sương vui vẽ tươi cười.

- Hi.. hi.. hi.. Không ngờ mẹ cũng đọc truyện của con nữa. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.

Bà nhéo mũi cô.

- Mẹ là mẹ của con mà! Mẹ chỉ muốn biết con suy nghĩ cái gì trong đầu thôi.

Cô tò mò hỏi.

- Vậy mẹ đọc truyện của con mẹ biết con đang nghĩ gì trong đầu sao?

Bà gật đầu.

- Đương nhiên biết!

Cô kinh ngạc.

- Hả? Mẹ biết?

- Tất nhiên!

- Vậy mẹ nói con đang suy nghĩ gì ạ?

Bà cười lắc đầu.

- Cậu bé Lưu Vương Thành nào đó có phải đã chọc giận con không? Sao con đem người ta làm vai ác mà ngược thảm quá vậy? Đã là vai phản diện xấu số rồi mà còn bị đọc giả ném không biết bao nhiêu đá. Con coi chừng bạn đó mà biết được sẽ tìm con trả thù đó.

Thu Sương thật bái phục mẹ cô sát đất, tâm tư của cô đúng là không bao giờ qua mắt được mẹ.

Cô nhe hàm răng trắng tinh, đều như hạt bắp ra, tự tin nói.

- Mẹ yên tâm! Hắn sẽ không bao giờ biết!

- Sao con dám chắc?

- Tại vì hắn không bao giờ đọc truyện!

- Nhưng lỡ đọc được thì sao?

- Thì làm sao biết con là ai được! Đúng không mẹ?

Bà lắc đầu.

- Mẹ chịu thua con luôn! Mà đã đem tên người ta vô ngược thì được rồi chứ bên ngoài đừng có đánh người ta đó. Mẹ không muốn bị nghe mắn vốn nữa đâu.