Chương 39

Lưu Vương Thành buồn bực ngồi trên nhánh bần ổi đưa ra sông. Mà hình như chỉ có cao thủ võ lâm như hắn mới ngồi được, còn người bình thường vừa đạp lên đã gãy nhánh té sông rồi, chứ đừng nói chi đến ngồi. Hắn sôi khuông mặt yêu nghiệt của mình dưới nước, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì mà lúc thì chau mày, lúc thì lại thở dài lắc đầu.

Chợt Phi Long ở đâu lù lù đi tới, vừa đi vừa huýt sáo. Nhìn thấy Lưu Vương Thành lại tưởng cô gái nào ngồi trên nhánh bần. Tại vì lúc này Lưu Vương Thành đang ngồi quay lưng lại, mái tóc của hắn không những dài mà còn óng ả nên nhìn từ phía sau không ai mà không tưởng hắn là con gái. À.. cho dù hắn có quay mặt lại cũng sẽ tưởng hắn là con gái thôi, ngoại trừ hắn lên tiếng nói chuyện.

Phi Long thấy "cô gái" ngồi trên nhánh bần có chút xíu, đưa ra mặt nước như vậy rất nguy hiểm. Vội hô lên.

- Cô ơi! Cẩn thận coi chừng té xuống sông đó! Nước ở chổ này sâu lắm!

Lưu Vương Thành nghĩ chắc không phải đang gọi hắn nên cũng chẳng quan tâm, tiếp tục ở thế giới riêng của mình. Hắn xưa nay lãnh tính, chuyện gì không liên quan tới bản thân thì chả bao giờ thèm để ý đến.

Phi Long thấy "cô gái" không phản ứng gì thì rất lo, sợ rằng "cô gái" này đang nghĩ quẩn. Bởi vì cây bần có nhiều nhánh to đùng đưa ra sông như vậy, cớ chi "cô" lại chọn nhánh nhỏ nhất mà xa nhất để ngồi chứ. Phi Long đến gần gọi lần nữa.

- Cô ơi! Cô vào đây đi! Nguy hiểm lắm!

Lưu Vương Thành nghe giọng quen quen bèn quay đầu lại thì thấy Phi Long vẽ mặt ngẩn ngơ nhìn mình. Hắn nhíu mày khó hiểu.

"Tên Long lá này làm gì mà nhìn ta lạ vậy nhỉ?"

Còn Phi Long khi thấy Lưu Vương Thành quay đầu lại thì vui mừng nhưng chỉ một giây anh ta đã phải đứng hình. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một "cô gái" đẹp như vậy. So với Thu Ba, "cô gái" này còn đẹp hơn rất nhiều. Một người đẹp như vậy mà chết thì uổng lắm. Nghĩ như vậy, Phi Long lập tức lấy lại tinh thần, liền nói.

- Cô ơi! Cô đẹp như vậy thì đừng có thiếu suy nghĩ nha! Trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm. Đừng vì một phút yếu lòng mà đánh mất cả một tương lai đang chờ đón cô phía trước..

Lưu Vương Thành chấm hỏi đầy đầu, tự chỉ vào mặt mình, hỏi.

- Tôi?