Chương 41

- Vậy mày còn không mau chạy đi! Ở đây làm cái gì? Không sợ bị yêu quái ăn thịt hả?

Phi Long đang sợ nên cũng không quan tâm thái độ của Lưu Vương Thành. Vội vã gật đầu.

- Ừ.. ừ.. Mày nói đúng! Mình.. mình chạy mau thôi!

Nói xong, Phi Long lập tức kéo Lưu Vương Thành chạy như bay. Lưu Vương Thành hô lên.

- Mày kéo tao chạy làm cái gì?

Phi Long vừa chạy vừa đáp.

- Vậy không lẽ mày muốn ở đó cho yêu quái nó bắt mày hả?

- Cái thằng này..

Lưu Vương Thành định nói gì thì bất chợt cả hai bị vật gì đó tông sầm vào. À.. chính xác là Phi Long kéo Lưu Vương Thành lo cấm đầu chạy, không nhìn ngó xung quanh nên đâm vào người ta thì đúng hơn. Chỉ nghe.

Rầm..

- Aaaaaa..

Vậy là tất cả, kể cả Lưu Vương Thành đều nằm dưới ruộng.

* * *

Sông có khi đầy khi cạn

Người có lúc hợp rồi tan

Không có tiệc nào mà không tàn

Tình bạn chân thành thì còn mãi không tan.

Thu Sương được mẹ kêu về nhà lấy đồ. Vừa về tới nhà lại được bà ngoại sai ra ngoài sông hái lục bình về nấu canh chua, việc đem đồ ra cho mẹ để chị Thu Ba đi. Nhưng khi cô vừa mới tới ngã rẽ ra sông thì bất chợt bị con gì đó đâm phải. À.. Thu Sương nghĩ chắc là trâu hay bò gì đó bị đứt dây chạy loạn. Do chổ đó bị khuất lùm cây nên cô không để ý tránh kịp, mới bị té nhào đầu xuống ruộng.

Cả ba lòm còm bò dậy mới phát hiện thì ra không phải vật gì hay con gì mà là người ta. Cả ba cùng hô lên một lúc.

- Là hai anh?

- Là em?

Thu Sương vừa đặt chân lên bờ đã nhanh miệng nói.

- Hóa ra là anh Long với anh hai Lớn! Vậy mà làm em tưởng trâu bò nhà ai bị đứt dây chạy rong chứ?

Quạc.. quạc.. quạc..

Hình như có một con quạ vừa bay ngang đầu Phi Long và Lưu Vương Thành.

Thu Sương không nghe ai lên tiếng, nhìn lại thì thấy mặt của hai người đang đơ như cây cơ. Chợt nhớ lời mình vừa nói có hơi quá.. vô duyên. Cô vội vàng xin lỗi.

- Ơ.. em xin lỗi! Ý em không phải nói hai anh là trâu bò đâu. Em chỉ tưởng vậy thôi. Ha ha.. Ủa mà hai anh làm gì chạy dữ vậy?

Thu Sương cũng rất nhanh trí hỏi sang chuyện khác. Hai người Phi Long và Lưu Vương Thành cũng quên chuyện họ bị tưởng thành trâu bò. Phi Long vội trả lời.

- Là yêu quái!

- Hả?

Thu Sương chấm hỏi đầy đầu. Phi Long vội đem chuyện gặp cô gái ngồi trên nhánh bần kể lại. Lưu Vương Thành thì đứng một bên mặt đen như đích nồi nhưng cũng chẳng ai thèm để ý.

Thu Sương nghe xong thì lâm vào trầm tư một chút. Tự hỏi.

"Không lẽ là Lưu Vương Thành sao?"

Chợt Phi Long hỏi.

- Mà em đi đâu ra đây?

Cô đáp.

- À.. bà ngoại kêu em ra sông hái mớ lục bình về nấu canh chua..

Phi Long vội hô.

- Không được! Em không được ra ngoài đó! Nguy hiểm lắm! Lỡ gặp..

Thu Sương liền cắt lời.

- Không có đâu! Em nghĩ đó là người ta chứ không phải yêu ma quỷ quái gì đâu.

- Không! Rõ ràng anh thấy cô gái đó bay lên cành cây rất nhẹ nhàng, người thường sao có thể làm được chứ?

Thu Sương cười đáp.

- Biết đâu người ta biết võ thì sao. Thôi! Em phải đi đây kẻo về lâu bà ngoại lại lo.

Nói xong, Thu Sương lập tức nhanh chân chạy đi. Phi Long cố gân cổ gọi.

- Sương.. Sương..

Nhưng tiếc rằng cô đã chạy xa rồi. Phi Long đơ mặt ra.

- Trời đất! Con nhỏ này sao chạy nhanh dữ vậy?

Chợt nhận ra điều gì, anh ta liền vỗ đùi hô.

- Không được! Mình phải đi theo nó, lỡ nó gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Lớn! Ơ.. đâu rồi?

Phi Long định kêu Lưu Vưng Thành cùng đi nữa nhưng vừa quay qua thì không thấy hắn đâu.

- Rõ ràng mới vừa rồi còn ở đây mà?

Thật ra lúc Thu Sương vừa đi thì Lưu Vương Thành cũng đã đuổi theo rồi. Chỉ là do hắn quá nhanh nên không ai để ý. Ngay cả Thu Sương cũng vậy. Cô chỉ lo chạy thật nhanh ra chổ cây bần để xem, liệu có đúng là Lưu Vương Thành không. Đền nơi, cô xem một hồi lâu cũng không thấy dấu vết nào để lại.

Bổng, cô nhận ra điều gì, bèn vỗ trán mình một cái.

- Trời ạ! Mình đúng là ngốc thật! Nếu đúng là hắn thì sao có thể để lại dấu vết được chứ? Nhưng mà.. là hắn thì đã sao? Mình mắc gì phải tìm hắn chứ?

Tuy nói vậy thôi, chứ sâu thẩm trong lòng cô vẫn có chút thất vọng. Mà nguyên nhân do đâu cô cảm thấy thất vọng thì bản thân cô cũng không hiểu.

Thu Sương bèn lấy xuồng bơi ra sông, lại chổ đám lục bình tụm lại thành một thảm dày tha hồ mà hái hoa và rút đọt. Hoa lục bình trổ tím cả một mảng lớn mới đẹp làm sao.