Chương 47

Lần này Lưu Vương Thành lại mạnh dạn dám ôm hôn cô. Mà hôn cái kiểu đó thật khiến người ta tức chết. Hắn mà còn không mau đi thì cô thật sự không biết bản thân mình có ngại mạng quá dài mà mạo phạm hắn không nữa. Thôi! Cho nên hắn làm ơn đi nhanh đi cho cô nhờ.

Lưu Vương Thành thì làm sao biết được suy nghĩ của cô được. Thấy cô cứ thờ ơ thì lại chua xót. Hắn bổng trở nên nghiêm túc, hỏi cô.

- Muội thật sự ghét ta đến vậy sao?

Thu Sương mặt lạnh tanh đáp.

- Đúng vậy!

Đúng là cô rất ghét hắn. Ghét hắn vì sao kiếp trước lại xuất hiện trong cuộc đời cô. Ghét hắn vì sao khiến trái tim cô rung động, để rồi lại khiến cô đau đớn khi hắn gϊếŧ chết sư phụ. Ghét hắn tại sao luôn đối đầu với sư tỷ và còn muốn đưa cô vào chổ chết, làm tổn thương cô. Cô ghét hắn tại sao cũng xuyên đến thế giới này. Xuyên đến thì thôi đi, cớ chi lại một lần nữa làm phiền cô. Cô ghét hắn, vô cùng căm ghét hắn.

Thế nhưng Lưu Vương Thành lại hỏi.

- Nếu muội ghét ta vì sao kiếp trước không tiếc thân mình cứu mạng ta? Muội để ta trúng độc mà chết có phải tốt hơn không? Hà cớ gì lấy thân mình truyền độc qua?

Thu Sương bình thản đáp.

- Là vì ngươi là đại sư huynh của ta!

"Và cũng là người ta yêu." Nhưng câu này cô chỉ có thể bổ sung trong lòng. Dù biết rằng hắn là ác ma không việc ác nào không làm, để đạt được mục đích hắn bất chấp tất cả không từ thủ đoạn. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại yêu hắn, càng không muốn nhìn thấy hắn phải chết.

Lưu Vương Thành lại hỏi.

- Chỉ có vậy thôi sao?

Bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại hỏi ra câu đó. Hắn đang hi vọng điều gì ư? Có lẽ là hi vọng cô sẽ nói rằng vì cô thích hắn nên không muốn nhìn thấy hắn chết chẳng hạn. Nhưng hắn biết đó chỉ là ảo tưởng, vừa rồi cô đã nói là ghét hắn rồi còn gì.

Thu Sương cũng vẫn bình thản. Có lẽ do cô đã trãi qua ba kiếp, cũng trãi qua không ít sự đời, nên dù trong lòng có đang dậy sống cách mấy cũng sẽ không biểu hiện ra mặt. Cô đáp.

- Đúng là chỉ có vậy! Với lại lúc đó bọn người đó mạo danh của ta mới dụ được ngươi vào bẫy. Nếu ngươi chết ta sẽ cảm thấy rất áy náy.

Lưu Vương Thành cũng là một người rất giỏi che dấu cảm xúc, không bao giờ biểu hiện ra mặt. Đấy là do cuộc sống tranh đua trong hoàng thất đã biến hắn thành một kẻ vô cảm như vậy. Khó ai có thể nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Dù rất đau lòng nhưng hắn vẫn ra vẽ thờ ơ.

- Thì ra là thế! Phải biết sớm như vậy ta cũng đã không canh cánh trong lòng việc đó rồi. Vậy là ta cũng không cần mang ơn muội. Chúng ta là không ai nợ ai.

Nghe Lưu Vương Thành nói mà Thu Sương thật muốn quay lại đập vô trong mặt hắn, tiếc rằng cô đánh không lại. Hắn mang ơn cô? Tin nổi không cơ chứ? Canh cánh trong lòng mà có thể ra tay hạ sát cô. Mang ơn cô mà lấy cả mạng của cô. Xin lỗi! Cô không dám cho hắn mang ơn đâu. Nếu thân thể cô kiếp trước không phải bách độc bát xâm thì không phải cô đã lấy mạng đổi mạng rồi còn gì? Nhưng dù sao đó đã là chuyện kiếp trước rồi. Kiếp này, cô không muốn có liên quan gì đến hắn nữa.

- Mọi chuyện đã là kiếp trước! Mọi ân oán tình thù, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Kiếp này tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên. Xin anh đừng làm phiền tôi nữa.