Chương 18

Lúc đó cô đứng trên sân thể dục, Ngụy Tín Nhiên ở sân thượng trường học, giọng nói kèm theo tiếng gió hú ầm truyền đến, "Chuyện của ba đã giải quyết xong, nhưng tôi nói với cô, không thể như mong đợi, máy móc xoay lên, hai tay không có cánh tay cũng khuấy vào."

Long Điềm Điềm cười với một cô gái bên cạnh cô đưa nước ngọt, trong tai nghe những lời kinh khủng như vậy, cười càng ngọt ngào, "Không sao, vẫn thở là được."

Ngụy Tín Nhiên khoa trương hít một hơi khí lạnh, "Oa a, thật đáng sợ, kế tiếp cô định làm gì, tôi rất tò mò cô làm sao khiến lão già nhà tôi thất vọng về Ngụy Tu."

Long Điềm Điềm uống một ngụm nước ngọt, nhìn Ngụy Tu đang mồ hôi như mưa cùng một đám người chơi bóng rổ trên sân thể dục, đột nhiên nói, "Tôi cảm thấy rất kỳ quái, Ngụy Tu một thân cơ bắp, sao lại không biết đánh nhau?"

Ngụy Tu chơi bóng rổ trong ngày nắng nóng này, những người khác đều là mặc quần đùi áo cộc, Ngụy Tu lại mặc quần áo dài tay, trên đầu đeo một cái dây buộc tóc, cơ hồ ngoại trừ tay cùng mặt ra, một chút thịt cũng không lộ ra, làm cho người ta có một loại kháng cự kín không kẽ hở, lãnh khốc, khó có thể tiếp cận.

Đây cũng là cảm giác Ngụy Tu trong khoảng thời gian này đới với Long Điềm Điềm, cứng nhắc mộc tựa như một cái búa, nhưng thỉnh thoảng lúc anh ném rổ nhảy lên, Long Điềm Điềm liếc đến thắt lưng dưới quần áo anh, loáng thoáng nhìn thấy cơ bắp, hơn nữa đường cong bên hông này, thật sự không phải là dáng người yếu đuối trong tưởng tượng của Long Điềm Điềm, lúc xoay người phát lực lại càng là đường cong bồng bềnh, vô cùng mạnh mẽ.

Long Điềm Điềm lại hồi tưởng lại, lúc cô vừa mới xuyên qua, nhìn thấy Ngụy Tu bị vây đánh, cơ hồ là một cây gậy bị quật ngã, dáng người cứng rắn này cũng có thể chống đỡ hai cái... Có vẻ như có gì đó không ổn.

Ngụy Tín Nhiên ở đầu dây bên kia lại cười nhạo ra tiếng, "Cơ bắp? Em gái cô không nhầm đấy chứ, nó cả ngày ngồi xổm ở nhà đến trắng nõn, đi bộ đều chậm rãi như ốc sên, nó có thể có cơ bắp... Nằm mơ à? Không phải ha ha, nó thế nào, có thể kiên trì hai phút không?"

Long Điềm Điềm lại hơi nhíu mày, không nghe Ngụy Tín Nhiên nói chuyện nữa, sau khi cúp điện thoại, cầm nửa chai soda còn lại đứng dậy, trận bóng rổ bên kia nghỉ ngơi, cô nhìn thấy rất nhiều cô gái đều đi qua đưa nước đưa khăn mặt, Ngụy Tu lúc này luôn được săn đón, bất quá anh lúc nào cũng bày ra bộ dáng lạnh lùng cùng cao không thể chạm tới, những cô gái kia liền không tới gần tự làm mất mặt mình.

Lúc Long Điềm Điềm đi qua, Ngụy Tu tựa vào dưới giá bóng rổ, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và cổ anh, bất quá dù như vậy, anh cũng không xắn tay áo lên, hoặc xắn quần lên, cũng không biết gánh nặng thần tượng quá lớn, hay là có nguyên nhân gì khác.

Long Điềm Điềm đi thẳng tới chỗ Ngụy Tu, đem nửa bình soda còn lại mình uống ở trước mặt hắn. "Uống."

Ngụy Tu lạnh lùng nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi, Long Điềm Điềm dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, "Cậu không cần chứng minh thư với thẻ ngân hàng sao? Nếu bây giờ cậu đi, tôi ngay lập tức cắt nó."

Ngụy Tu dừng bước một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Long Điềm Điềm, bởi vì vừa mới vận động qua, cho nên mặt anh càng đỏ thêm, Long Điềm Điềm lại tinh mắt phát hiện sau khi nàng nói xong câu đó, sắc mặt Ngụy Tu lại đỏ lên một phần, cũng nóng nảy một chút, dường như bị cô chọc giận.

Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Ngụy Tu rốt cuộc cũng không cho Long Điềm Điềm mặt mũi, sải bước đi về phía phòng nghỉ, sau khi vào cửa thậm chí còn đóng cửa.