Chương 19

Tất cả mọi người xem náo nhiệt đều nhỏ giọng xì xào bàn tán, có một cô gái quen với nguyên thân, vẫn biết Bạch Diệc thích Ngụy Tu, sợ cô khó chịu, lại đây kéo cô ra khỏi sân bóng rổ.

Cô gái tên là Khiết Nhu, là tên giống giấy trong phòng bếp, rất hay ríu rít, nước ngọt trong tay Long Điềm Điềm chính là cô ta mua.

"Cậu đừng thương tâm, Ngụy Tu chính là người như vậy, cậu cố lên a!" Khiết Nhu nắm chặt nắm đấm giống như cổ vũ, cười ngọt ngào với Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm nhìn kỹ cô ta, cô ta có chút tàn nhang nhỏ, bộ dáng rất bình thường, bất quá cười rộ lên rất duyên dáng, bởi vì cầm lon nước ngọt trong tay, Long Điềm Điềm nghiêm túc nhìn cô ta một cái, tiếp theo liền vui vẻ.

"Cậu cũng thích Ngụy Tu?" Long Điềm Điềm hỏi.

Khiết Nhu sửng sốt một chút, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, dậm chân hờn dỗi nói, "Bạch Diệc! Cậu nói gì vậy!"

Long Điềm Điềm lại đưa tay vỗ lên ót cô ấy, "Cậu đừng tương tư, cậu ấy là của tôi."

Cô phải làm nhiệm vụ, nể mặt một chai soda, cô nói thẳng với Khiết Nhu.

Khiết Nhu không nghĩ tới "Bạch Diệc" nói chuyện điên cuồng như vậy, cắn môi muốn phản bác, lại nhớ tới lúc trước cô ta và Bạch Diệc thề son sắt cam đoan, cô ta không thích Ngụy Tu.

Vốn Bạch Diệc cũng sợ hãi rụt rè thích cũng không dám tới gần, hiện tại không biết lấy đâu ra lá gan, lại dám đi lên nói chuyện!

Trong lòng Khiết Nhu không thoải mái, Bạch Diệc lớn lên đẹp hơn cô ta nhiều, nếu chủ động...

Cô ta cắt đứt suy nghĩ của mình, có chút oán hận trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm còn đang uống soda, dậm chân bỏ chạy.

Tình chị em nhựa nồng đậm này, Long Điềm Điềm bĩu môi.

Thời gian nghỉ trưa cứ như vậy trôi qua, Long Điềm Điềm một mực chờ điện thoại của Lưu Thúy Liên, phỏng chừng lúc này, Bạch Chính Quốc cũng nên đi bệnh viện, nhưng Lưu Thúy Liên vẫn không có liên lạc với cô, Long Điềm Điềm có chút cảm thán, ai, bà ấy là một người phụ nữ chưa từng thấy thế giớ này, lúc này khẳng định bị dọa chết, nhưng cư nhiên cũng cứng rắn không quấy rầy "con gái".

"Ai," Long Điềm Điềm thở dài, nghĩ về sau cô rời khỏi thế giới, Lưu Thúy Liên vẫn phải một mình đối mặt với "đại phiền phức" như vậy, ngăn chặn tâm tư mình muốn quản, cố gắng trước khi cô đi, sắp xếp ổn thoả cho bà là được.

Long Điềm Điềm cũng làm con gái bà một lần, có thể báo đáp bà một chuyện duy nhất.

Mãi cho đến buổi chiều tan học, Long Điềm Điềm vẫn đi về phía nhà như thường lệ, trên đường Ngụy Tín Nhiên muốn tìm cô tán gẫu, bất quá anh ta còn chưa đợi xuống xe, đang ở khúc cua đến nhà Long Điềm Điềm, nhìn thấy xe của Ngụy Tu.

Ngụy Tín Nhiên bảo tài xế dừng xe xa một chút, sau đó quan sát Ngụy Tu quả nhiên xuống xe chặn Lại Long Điềm Điềm, hai người không biết trò chuyện cái gì, nhìn qua bộ dáng rất không vui.

Trên thực tế quả thật cũng là không vui, bởi vì Long Điềm Điềm đùa giỡn lưu manh trên đường phố, Ngụy Tu không đồng ý.

"Cậu...... Sao lại không biết xấu hổ như vậy!" Ngụy Tu quả thực bị sự vô sỉ của Long Điềm Điềm làm cho sợ hãi.

Ngón tay trắng nõn ngọt ngào của Long Ngọt điểm lên gò má mình, "Ban ngày bảo cậu uống soda cậu không uống, tôi vốn suy nghĩ dù sao cũng không đuổi kịp cậu, muốn hôn gián tiếp một nụ hôn tạm biệt cũng coi như tạm biệt tình yêu đã chết của tôi."

Ngụy Tu biểu tình một lời khó nói hết, Long Điềm Điềm lại còn đang nói, "Đáng tiếc cậu không muốn a, tôi liền cắt thẻ ngân hàng của cậu, đây."

Long Điềm Điềm nói xong, từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng bị cắt đến vỡ vụn, ném lên người Ngụy Tu, Ngụy Tu cúi đầu nhìn hai cái, môi mím thành một đường thẳng.

Long Điềm Điềm tiếp tục nói, "Thẻ ngân hàng mà thôi, có chứng minh thư còn có thể bổ sung, rất đơn giản, nhưng chứng minh thư nếu cắt, cậu dùng cái gì bổ sung a."

"Làm lại như thế nào cũng phải nửa tháng, nhanh cũng phải hơn một tuần đi, rất nhanh đã bắt đầu trại hè, lúc báo danh phải dùng, đến lúc đó không có có làm sao bây giờ." Long Điềm Điềm nhún vai, vẫn là bộ dáng thanh tú kia, lúc này lại cười như một tiểu ác ma.

Ngụy Tu nghẹn nửa ngày, nhìn qua rất muốn mắng người, nhưng nghẹn đến cuối cùng, rống lên một câu, "Cậu sao lại như vậy!"

"Tôi chính là như vậy, cậu hôn tôi một cái," Long Điềm Điềm lấy chứng minh thư ra, ở trước mặt Ngụy Tu lắc lư một chút, "Tôi sẽ trả lại cho cậu."

Ngụy Tu đưa tay cướp, Long Điềm Điềm liền cong về phía sau, Ngụy Tu tiến lại quá gần, nhìn qua chính là muốn tới ôm cô.