Chương 20

Long Điềm Điềm đều có thể nghe được hệ thống ở trong đầu rắc chụp ảnh, cô rất phối hợp cười đến ngọt ngào, nhìn qua giống như là hai người đang đùa giỡn, dù sao cũng chỉ có thể chiếu đến sau gáy Ngụy Tu, biểu tình khó chịu của anh căn bản không nhìn thấy.

Ngụy Tu ý thức được hai người cách quá gần, anh lại vội vàng né tránh, đứng ở chỗ không xa không gần, biểu tình luôn lạnh lùng cũng không nhịn được, gân xanh trên thái dương nhảy ra, gầm lên hăm doạ, "Mang tới trả tôi!"

Long Điềm Điềm giống như bị dọa, bày ra bộ dáng đáng thương, "Đừng hung dữ như vậy. Tôi đùa với cậu thôi, trả cậu là được."

Nói xong đáng thương vươn tay, lúc Ngụy Tu đưa tay đón, lại "Ai!" Một tiếng rút tay trở lại.

Tiếp theo nhanh chóng xoay người, chạy về phía bên cạnh tòa nhà ít người qua lại.

Ngụy Tu đầu óc còn chưa chuyển liền đuổi theo, anh căn bản không ý thức được đây là cái hố lớn cỡ nào.

Lúc Long Điềm Điềm ở bên cạnh tòa nhà bị Ngụy Tu túm lấy túi xách, quay đầu lại nhìn về phía anh, lại đem chứng minh thư giấu ở phía sau mình.

"Dứt khoát một chút, đàn ông một chút, hôn một cái liền trả cậu." Long Điềm Điềm hai tay giấu ở phía sau, dựa vào bên lầu, nói với Ngụy Tu, "Nơi này không có người, nhanh lên, tôi cam đoan sau khi cậu hôn tôi, tôi tuyệt đối không dây dưa với cậu, dù sao cũng chỉ hôn mặt một cái mà thôi, đúng không."

Long Điềm Điềm từng bước dụ dỗ, "Một lần là xong a, cậu suy nghĩ thật kỹ, việc mua bán này không thua thiệt."

Ngụy Tu cướp lại không được, quả thật cần dùng chứng minh thư, huống hồ thẻ ngân hàng của anh đã bị cắt, tuần này báo danh cũng cần dùng...

Sau khi Long Điềm Điềm nói xong, liền tựa vào tường cười tủm tỉm nhìn Ngụy Tu, nhìn thấy Ngụy Tu rối rắm, ý niệm có chút lung lay sắp đổ, lại cam đoan nói, "Chỉ cần hôm mặt một cái, tôi lập tức trả cậu, từ nay về sau gặp cậu sẽ đi vòng, lừa cậu là chó con."

Ngụy Tu lại không thể làm gì cô, cũng không cướp được, cắn răng một cái, thật sự khom lưng kề sát sườn mặt Long Điềm Điềm.

Nhưng anh thật sự quá ngây thơ, Long Điềm Điềm nói chuyện làm sao có thể coi là thật đây, ngay khi anh muốn chạm mặt Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm liền bất chợt quay đầu, ôm lấy cổ Ngụy Tu, đoan đoan chính chính dán lên môi anh.

Hệ thống.

Long Điềm Điềm còn không phải là đυ.ng một chút, mà là vươn đầu lưỡi quét một cái lên môi Ngụy Tu.

Ngụy Tu như bị điện giật, mạnh mẽ đẩy Long Điềm Điềm ra, lấy mu bàn tay che miệng mình, cả người thành một cây cột sắt đỏ rực, biểu tình kia nhìn qua rất muốn gϊếŧ người.

Long Điềm Điềm thì liếʍ môi vòng, hồi tưởng lại,lúc Ngụy Tu tức giận đến mức muốn đột quỵ, mới há miệng phun ra một chữ.

"Gâu."

Sau đó đẩy Ngụy Tu còn đang trừng mắt ra, nhanh chóng chạy mất dạng.