Chương 2

Editor: bownee00world

Hóa ra, tên cậu là Dụ Trầm, là người xuyên sách nhỏ tuổi nhất khi chỉ mới lên bảy.

Sở thích hàng ngày của Dụ Trầm là ngủ nướng và xem phim hoạt hình.

Một ngày nọ, Dụ Trầm xuyên đến cuốn sách có tên là Sổ Tay Trọng Sinh Của Con Nuôi Nhà Giàu.

Trong sách, Dụ Trầm là ô sin kiêm trúc mã của vai phản diện Hạ Trăn. Sau khi bị người bố trốn nợ bỏ rơi năm bốn tuổi, Dụ Trầm được quản gia của nhà họ Hạ nhận nuôi, lớn lên trong sân sau của nhà họ Hạ, cũng là nơi ở của người giúp việc.

Dụ Trầm không có quá nhiều phân đoạn trong sách nhưng kết cục lại rất thảm. Năm hai mươi hai tuổi, Dụ Trầm và Hạ Trăn bị những người thân thích trong dòng họ tính kế hãm hại, bị bắt vào tù, cuối cùng chết trong tù vì bệnh tim.

Cái lạnh thấu xương của tháng đầu tiên trong năm đã đến.

Cùng với tiếng gọi nhẹ nhàng của Lý Hoán, nhóc con ngoan ngoãn ngồi trên ghế quay về suy nghĩ của mình.

"Đến đây, chú ôm cháu đi."

Lý Hoán thử giơ tay ra, nhìn Dụ Trầm với ánh mắt trìu mến.

Nhóc con trầm mặc trong giây lát, khuôn mặt nhỏ tròn trịa cuối cùng cũng có biểu cảm khác, lo lắng đi đến gần Lý Hoán.

Khi tiếp xúc với một luồng hơi nóng ấm áp, Dụ Trầm co ngươi thành một cục cơm nắm, ngoan ngoãn nằm trên vai Lý Hoán.

Cũng may còn có chú quản gia tốt bụng.

Thấy nhóc con có biểu hiện kỳ lạ, Lý Hoán nhẹ nhàng vỗ về lưng Dụ Trầm và dịu dàng nói.

"Bố cháu sẽ sớm quay lại thôi, thời gian này chú sẽ chăm sóc cho cháu nhé?"

Dụ Trầm đương nhiên biết Dụ Hữu Sơn sẽ không quay lại, khuôn mặt nhỏ tròn hơi co lại, bắt đầu cảm thấy lo lắng cho chú quản gia.

Chú quản gia thật sự là một người tốt, cậu bây giờ không lưu lạc đầu đường xó chợ là vì chú quản gia sẵn lòng nhận nuôi cậu.

Sau này chú quản gia chăm sóc cậu chắc là phải vất vả lắm.

"Cảm ơn chu chu."

Dụ Trầm nói lời cảm ơn chân thành tha thiết mặc dù phát âm không rõ ràng lắm, càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mình mâu thuẫn đến lạ lùng.

Mặc dù hiện tại Dụ Trầm là một đứa nhỏ bốn tuổi nhưng đầu óc như một mê cung, chất chứa quá nhiều thứ trong đó. Có thể liên quan đến việc khôi phục trí nhớ khi xuyên sách nên khả năng biểu đạt của cậu dường như mạnh hơn trước rất nhiều.

Lý Hoán nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Đi thôi, chú đưa cháu về phòng của chú."

Dụ Trầm khẽ gật đầu, cơ thể nhỏ bé nằm tựa lên vai Lý Hoán, vô cùng tin tưởng cọ cọ mũi lên người Lý Hoán.

Trong mắt Lý Hoán thoáng lên vẻ kinh ngạc, sau đó ôm Dụ Trầm đi lên lầu.