Chương 6

Cô đoán bên cha mẹ tôi không thể giao tiếp được, bèn kéo tôi lại nói rất nhiều.

Cô ấy nói về bản thân cô, về bạn cùng lớp của cô, về bạn bè của cô.

Đều là dựa vào mình học tập chăm chỉ, tự mình kiếm cho mình một tương lai tốt đẹp.

Tôi chợt nhớ tới mẹ nói, Tô Tình mới là nữ chính.

"Em chỉ là một vai phụ không ai quan tâm, cũng có thể có tương lai tốt đẹp sao?"

Vẻ mặt cô khϊếp sợ nhìn tôi, có lẽ không nghĩ tới mấy lời này lại được thốt ra từ trong miệng cô bé nhỏ tuổi là tôi đây.

"Mỗi người đều là nhân vật chính của chính mình, em cũng không ngoại lệ."

Ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn tôi, đưa tay vuốt ve đầu tôi.

Lúc còn rất nhỏ, mẹ cũng đã từng vuốt ve tôi như vậy, bàn tay cô ấy giống hệt bàn tay mẹ hồi đó, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Tôi bật khóc thành tiếng.

Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng đã khóc mệt lả ngủ thϊếp đi trên bàn làm việc của cô.

Lục Yến là người lớn đầu tiên dành cho tôi sự tử tế.

Tô Tình lên lớp một, học cùng trường với tôi.

Em ấy vẫn là một người nổi bật như thế.

Lúc nhắc đến tôi, rốt cuộc không còn ai nói tôi là học sinh giỏi nhất lớp: "À, hóa ra là chị gái của Tô Tình đấy."

Tôi cũng không phản bác.

Nhân vật phụ, làm sao có thể có hào quang chứ?

Tôi nhớ lời cô Lục nói, nhân vật phụ cũng có cuộc đời của riêng mình.

Chỉ tiếc, cô ấy đã không thể chờ đến tôi thi đỗ trường cao trung trọng điểm, đã nghỉ việc rồi.

Kết quả thi cấp 3 đã được công bố, tôi thi đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh.

Sau khi kiểm tra điểm số, tôi không thể kìm nén được niềm vui, phấn khởi chạy đến tìm mẹ.

Mẹ và Tô Tình ngồi dưới ô che nắng trong sân uống trà.

"Mẹ ơi, con thi đỗ rồi!"

Đối mặt với sự phấn khích của tôi, phản ứng của mẹ lại rất bình thản.

"Ồn ào quá! Tao đã dạy mày rồi, đừng lớn tiếng ồn ào!"

Mẹ trong mấy năm qua, ngày càng trở nên ưu nhã, trong ánh mắt nhìn tôi có thêm vài phần chán ghét.

"Xin lỗi, con thi đỗ vào lớp 10 rồi, con vui mừng quá."

Bị dội một gáo nước lạnh, tôi đã không còn vui vẻ nữa.

"Tô Noãn, mày chỉ thích tìm cách gây khó chịu cho tao đúng không!" Không biết câu nói nào khiến bà ấy khó chịu, bà cầm lấy chiếc tách sứ xương đang cầm trên tay ném về phía tôi.