Chương 7

"Mày biết rõ Tô Tình kỳ thi cuối kỳ không làm tốt, còn cố tình khoe khoang trước mặt con bé! Mày sao lại độc ác như vậy!!!"

Lúc tách trà ném tới, tôi né người, tách trà khó khăn lắm lướt qua bên người tôi, vỡ tan trên mặt đất.

Một tách trà trong, vỡ thành bốn mảnh.

"Mày né cái gì! Còn có ánh mắt đó của mày là ý gì hả!" Bà nổi trận lôi đình, hoàn toàn không còn vẻ thanh lịch điềm đạm như ngày thường.

"Con quỷ đòi nợ! Con sói mắt trắng không biết ơn!"

"Tao sao lại sinh ra đứa con như mày chứ!!!"

Mấy năm nay sống trong nhung lụa, bà mắng chửi người cũng không còn khó nghe như trước nữa.

“Nếu biết mày sẽ thành ra bộ dạng chết chóc này, tao đã nên bóp chết mày từ lúc đầu!"

Tôi cười: "Vậy sao mẹ không bóp chết con đi? Là mẹ không muốn sao?"

Tất nhiên không phải.

Mấy năm không có Tô Tình, bà đặt hy vọng vào trên người tôi, cảm thấy tôi chính là nữ chính.

Sau khi có Tô Tình, bà có lẽ đã hiểu ra cái gì mới là quan trọng.

Hai đứa con gái đều là nuôi dưỡng bên người.

Nếu không có tôi, thân phận con thứ kia của Tô Tình, tự nhiên là không giữ được.

Tôi không rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc có yêu Tô Tình hay không, nhưng chắc chắn yêu cuộc sống của chính mình hiện tại.

“Chị ơi, chị đừng nói vậy với mẹ, mẹ yêu chị mà! Mẹ chỉ thấy em quá buồn nên mới nói vậy thôi."

Lời này thốt ra từ miệng Tô Tình, tôi không có chút nào ngạc nhiên.

Em ấy luôn là chiếc áo bông ấm áp.

"Là em không tốt, em quá ngốc, căn bản không học được, giá mà em cũng thông minh như chị, thi đỗ vào lớp 10 thì tốt rồi."

"Bảo bối, con không được nói như vậy, trong mắt mẹ, con là tuyệt nhất!"

Mẹ ngồi xuống bên cạnh Tô Tình, ôm em ấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng em ấy, dịu dàng an ủi.

Gió đêm thổi qua, đột nhiên sinh ra một tia lạnh lẽo.

Tôi cầm giấy thông báo trúng tuyển, quay trở về phòng mình.

Đừng có mong đợi, mới sẽ không thất vọng.

Lúc nhập học vào học kỳ mới, tôi lựa chọn ở lại trường.

Lúc mẹ biết chuyện, bà nổi trận lôi đình, ném chiếc vali của tôi xuống hồ bơi.

"Tô Noãn, mày đã lớn bản lĩnh cũng to lên rồi!"

"Như vậy không tốt sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vali đang ngâm mình ở trong hồ bơi mà ngẩn ngơ, may mà bên trong chỉ có vài bộ quần áo.

“Tốt cái gì! Trước đây tao có nói với mày chưa, Tình Tình sợ tối, buổi tối mày phải ngủ với nó!”

Mẹ đã nói rồi, nhưng tôi đã từ chối, thành tích học tập của tôi không xuất sắc, cấp ba cần nhiều thời gian hơn để học tập, tôi không muốn lãng phí thời gian ở trên người Tô Tình.